Mộ Cẩm Vân nhìn anh chỉ cảm thấy cả người đều lạnh toát.
“Tổng giám đốc Lâm…
Cô mở miệng dường như muốn nói điều gì đó, nhưng mà tâm mắt chạm phải đôi con ngươi đen láy kia nên không thể nói được gì.
Cô cúi đầu mím môi, “Tôi hiểu rồi, Tổng giám đốc Lâm”.
Nói xong cô xoay người nhấc chân bước ra ngoài.
Ý tứ của Tống Lâm quá rõ ràng, để cô lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.
Sau khi ra ngoài, cô trực tiếp thu dọn đồ đạc, rồi giao cho Lý Minh Việt một số tư liệu cần sửa sang trên máy tính.
Cô mới vào được khoảng hai mươi ngày, cuối cùng giờ cô cũng rời đi như ý nguyện, nhưng lại không vui giống như cô tưởng tượng.
Lời nói của Tống Lâm như một con dao treo trên đầu cô, cô làm gì cũng sợ nó rơi xuống.
Cô không cần phải xin lỗi, bởi vì cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ chấp nhận lời xin lỗi từ người khác.
Khi anh nói điều này giọng điệu không nhanh không chậm, căn bản là không thể nghe ra được anh có tức giận hay không.
“Thư ký Việt, đây là kế hoạch của công ty Sony ngày hôm qua”.
Lý Minh Việt vươn tay cầm lấy ổ USB cô đưa qua, khẽ cau mày, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, không nói gì: “Chúc cô tiền đồ như gấm*, cô Vân” *: tương lai phát triển rực rỡ.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Cảm ơn”.
Tiền đồ như gấm? Cô đi ra ngoài qua cánh cửa này, thậm chí tương lai của mình ở đâu cũng không biết.
Cô mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719547/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.