Bạch Nhất Phóng nghe Bạch Nhất Phong nói vậy thì trầm mặc một chút sau đó mỉm cười nói
- Vậy ba cho con vay thêm con sẽ nuôi thêm cả cô Tiểu Anh, cô Tiểu Hy và cả cô Yên Nhi nữa. Còn ba và các bác các chú thì phải tự nuôi bản thân chứ. Mọi người là người lớn không thể lười biếng
- Không phải mẹ con, các ông bà và các cô đều là người lớn sao?
- Nhưng họ đều là phụ nữ và người già không thể làm việc nặng nhọc được.
- Vậy sau này ba già thì sao?
- Khi đó con sẽ trả nợ ba
- Nếu ba dùng hết?
Bạch Nhất Phóng nghe vậy mở tròn mắt kinh ngạc sau đó lắc đầu nói
- Ba thật không biết tiết kiệm gì hết, chỗ con nợ ba nuôi được gần chục người vậy mà ba nói sài hết. Thật hoang phí!
Bạch Nhất Phong nghe cậu bé nói vậy thì bật cười sau đó chống cằm nói
- Ba đem đầu tư bị thua lỗ không phải sẽ hết sao?
- Hừm..m...m... nếu vậy con cũng sẽ nuôi ba và các bác các chú
- Con không sợ phiền sao?
- Sẽ không, vì bây giờ con nhỏ mọi người nuôi con mà sau này con lớn con phải báo đáp mọi người
Bạch Nhất Phong và Đường Tuyết Linh nghe xong thì mỉm cười xoa đầu cậu bé
- Vậy ba mẹ và mọi người phải cảm ơn con rồi
- Mọi người không được cảm ơn, đó là trách nhiệm của con mà
Mọi người trong bàn ăn nghe vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-la-cua-anh/2440293/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.