Sáng hôm sau Đường Tuyết Linh tỉnh dậy cả đâu đau nhức, cô đưa tay lên muốn xoa đầu cho bớt đau nhưng vô tình chạm vào thứ gì đó. Cô liền quay sang nhìn thì thấy Bạch Nhất Phong đang nằm bên cạnh. Bạch Nhất Phong bị hành động của cô làm cho tỉnh giấc. Anh mở mắt ra thấy cô đang nhìn với ánh mắt kinh ngạc thì ngồi dậy nói
- Em dậy rồi sao?
- S..s..sao...a..anh..lại...ở... đây?
- Anh không ở đây thì ở đâu?
Đường Tuyết Linh nhìn anh ngơ ngác sau đó bất ngờ cúi đầu xuống nhìn cơ thể mình thấy quần áo bị xộc xệch cô tức giận quay qua nhìn Bạch Nhất Phong
- Bạch Nhất Phong! Đêm qua anh đã làm gì em hả? Anh là đồ xấu xa anh lợi dụng lúc em say xỉn để làm chuyện đồi bại
- Đường Tuyết Linh, anh nói em nghe đêm qua là em bám lấy anh không chịu buông, là em dở trò lưu manh với anh
Đường Tuyết Linh nghe Bạch Nhất Phong nói vậy thì hai má đỏ ửng. Quả thật cô không nhớ gì chuyện hôm qua cả lên không biết lời anh nói co thật không. Hơn nữa trước giờ đây là lần đầu tiên cô say xỉn thế lên không biết bản thân có thật sự như lời anh nói không. Đường Tuyết Linh suy nghĩ một chút rồi tự an ủi bản thân rằng chắc chắn cô không phải người như vậy. Thế lên Đường Tuyết Linh thay đổi thái độ từ lúng túng thành tự tin nói
- E...em chắc chắn không phải người như vậy, a...anh đừng có mà vu oan cho người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-la-cua-anh/2440267/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.