Dương Quân đưa anh về nhà, nói cùng anh đi tìm chỉ là muốn anh Không tiếp tục uống rượu. Vừa đỡ anh vào phòng, cậu ta dặn dò Bác Trương chăm sóc anh rồi cậu ta đi tìm Tiểu Ninh.
Anh đã mất nhận thức rồi, nằm trên giường miệng luôn lẩm nhẩm bảo cô đừng đi khiến cho bác Trương cảm thấy thương xót cho anh, chỉ mong Mộc Uyển có thể quay lại sớm.
Đến nữa đêm, anh tỉnh dậy, vừa ngồi dậy liền cảm thấy đầu hơi đau nên đã dựa lưng vào tường, anh lấy tay xoa đầu của mình.
Đột nhiên cánh cửa phòng mở cửa ra, anh lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của cô, anh kích động liền muốn đi nhanh ôm cô vào lòng, nhưng đi được vài bước liền ngã xuống sàn.
Người phụ đó liền chạy lại đỡ anh lên nhưng anh nắm chặt tay không buông, cô ta cảm giác tay mình bị bẻ gãy.
" Đ..đau"
Anh nghe giọng nói này không phải của cô liền nhíu mày cố gắng lắc đầu để cho mình tỉnh táo hơn, cuối cùng anh cũng nhìn ra người phụ này là ai rồi.
Cơn phẫn nộ của anh liền dâng cao, bóp cổ cô ta siết mạnh, dám giả làm người phụ nữ của anh, thật không muốn sống mà.
" T..thả tôi ra"
" Đây chẳng phải điều cô muốn sao?"
" K..không...tôi"
Anh thật muốn bóp chết cô ta, thấy cô ta sắp không thở được anh liền dứt khoác quăn mạnh cô ta ra xa khiến cô ta đau đớn.
Bác Trương nghe được tiếng động liền chạy nhanh lên phòng xem tình hình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-chay-khong-thoat-dau/2927339/chuong-44.html