Vân Hi theo lịch trình một tháng này của Mục Trình ngoan ngoãn đi đóng phim rồi lại về công ty tiến hành huấn luyện kỹ thuật cần thiết, sau đó lại đi học võ thuật nhờ vào số tiền ít ỏi của mình. Chương trình Mục Trình đưa ra bao gồm các khóa diễn xuất, chụp hình, luyện thanh, huấn luyện thân thể,... Hầu như là gần hết các mảng nghệ thuật. Vân Hi thừa biết là với khả năng của cô thì không cần những khóa huấn luyện cho người mới đó nhưng Mục Trình một mực tống cô vào từng lớp từng lớp mà học. Mục Trình đối với khả năng của cô cũng không phải không tin tưởng mà là hắn có bệnh trăm triệu lần phải hoàn mỹ, thật hoàn mỹ. Thế nên Vân Hi theo lời hắn đi huấn luyện để bù lại xuất thân không chính quy của cô. Phần còn lại là hắn có thể nắm được trình độ của cô bây giờ và trong tương lai. Vân Hi có chút không thích chuyện Mục Trình đặt cô vào lòng bàn tay của anh ta, cứ có cảm giác như quay lại trước đây lúc cô là cô bé bị người khác đùa giỡn như con rối múa hát. Đối với cảm giác đó Vân Hi mạnh mẽ áp chế lại trong lòng. Bây giờ cô vẫn còn là một người không có tiếng tăm, Mục Trình sắp xếp thế nào Vân Hi cũng không thể thoát khỏi, chỉ khi cô có địa vị mới ung dung tự do, với chính mình chiếu cố. Phụ thuộc vào người khác cô cũng không từ chối nữa mà thành thành thật thật thuận theo. Một tháng trôi qua Vân Hi càng lúc càng cảm thấy bất an. Không biết xuất phát từ đâu nhưng cô lại không thể áp chế được, nó mãnh liệt đến mức cô không thể đặt tâm trí vào công việc được. Cô biết việc cô sống lại đã rất là không thực, lại vẫn một mực ép mình làm quen rồi từng bước xây lại tất cả. Vậy mà mỗi lần trống rỗng lại không ngừng ám ảnh hốt hoảng. Vân Hi không hiểu. Rõ ràng là khi mới chấp nhận mình ở một thế giới khác cô không có cảm giác này. Chỉ nửa tháng trở lại đây là xuất hiện bất an, ác mộng. Mỗi đêm khủng hoảng mồ hôi đầm đìa giật mình dậy làm Vân Hi nắm chặt tay tới mức in rõ vết hằng hình nguyệt nha. Cực kì khó chịu. Đêm nay lại tiếp tục như vậy. Hầu như Vân Hi không dám chợp mắt, ngồi thẫn thờ ngoài sofa nhìn vào một khoảng không cố định. Màn hình TV là ánh sáng le lói duy nhất trong căn phòng rộng rãi. Vân Hi cố gắng tập trung tinh thần ngăn cản mình chợp mắt. Hai mắt Vân Hi đấu đá túi bụi, nhắm lại, mở bừng ra, rồi lại từ từ khép mi, cuối cùng cũng chịu thua mà nhắm lại. Trong mộng mơ mơ hồ hồ không rõ, Vân Hi không biết bản thân gặp phải cái gì, càng không biết đã thấy gì, chỉ là đau thấu tâm can, tuyệt vọng khốn khổ không rõ lí do. Lần nữa giật mình tỉnh lại Vân Hi thất thần một lúc lâu mới tìm được tiêu cự, quần áo ướt nhẹp mồ hôi làm cô khó chịu, cả sofa cũng bị cô làm bẩn. Chiếc TV vẫn chiếu sáng từ lúc cô ngủ đến giờ, trên góc trái một đồng hồ nhỏ chỉ lúc 3 giờ sáng. Vân Hi vuốt vuốt mi mắt thở dài ra một hơi. "Cứ tưởng không bao giờ trải nghiệm lại, không ngờ cứ mỗi đêm lại trải qua một lần." Giọng Vân Hi truyền ra có một chút bất lực lại tự giễu cười cười đứng dậy lê bước vào phòng tắm. Sáng hôm sau đúng giờ Mục Trình lại đến đón Vân Hi vào đoàn phim. Hắn cảm thấy tâm trạng Vân Hi dạo này hơi bất thường nên cố sắp sếp thời gian để vào đoàn phim cùng cô. Vân Hi theo thường lệ trang điểm xong lại ra ngồi ở ghế chờ. Hôm nay là ngày kết thúc phần quay của cô trong nửa đầu bộ phim <>. Theo tiến độ của bộ phim thì hầu như cô phải quay xong vào mấy ngày trước. Có điều vấn đề ở đây là bạn diễn nhiều nhất của cô cũng là nam chính số một Minh Nhạn gần như mười cảnh thì chín cảnh rưỡi là NG. Tiến độ quay phim cứ kéo rề rà cho tới bây giờ mới kết thúc phần đầu. Trợ lí Trương Phỉ Phỉ thật thường lải nhải bên lỗ tai cô uất giận cậu ca sĩ nổi tiếng này. Vân Hi mỗi lần như vậy cũng chỉ cười trừ, Mục Trình không mấy quan tâm bởi vì chưa chậm trễ lịch trình của hắn sắp xếp. Bộ phim này chỉ cần chỉnh sửa cắt nối biên tập thì hai tuần sau sẽ chính thức chiếu trên một đài truyền hình cố định. Đoàn phim bây giờ đã lập ra một trang web ý kiến riêng cho người xem bình luận, thuận theo chiều hướng đánh giá phần trăm số đông của khán giả mà tiếp tục nội dung phim. Phần tuyên truyền hiện tại đã thành công cho ra hai bản trailer liên tục được lướt qua ở kênh chiếu, độ nóng vẫn được duy trì nhờ tiếng tăm của hai vị nam chính làm đạo diễn khá hài lòng. Diễn xong phần mình, Vân Hi đi về phía hậu trường dành cho diễn viên. Mục Trình ánh mắt quét qua chỗ Vân Hi đang ngẩn người mà nhíu mày. Mắt thấy Trương Phỉ Phỉ cầm khăn ướt, nước lọc tới cho Vân Hi hắn chặn lại, tiếp nhận khăn ướt bước tới chỗ cô. "Vân Hi tâm trạng không ổn?" Phía sau nghe được tiếng của Mục Trình làm Vân Hi giật thót, quay đầu lại thấy hắn đưa khăn đưa nước thì cười cười đáp lại. "Ừm, có chút phiền não." Nghĩ nghĩ lại nói thêm "Sẽ không ảnh hưởng đến công việc, anh yên tâm." Mục Trình liếc nhìn cô tiền tụy mày càng nhíu chặt. Hắn không biết Vân Hi xảy ra chuyện gì mà tinh thần cô cực kì không ổn định. Chỉ khi bước vào vai diễn cô mới nhập vai mà tạm thời có hồn. Tuy hắn không có thói quen xâm nhập đời tư của người khác nhưng diễn viên của mình sa sút làm hắn có cảm giác không thoải mái. Mục Trình vừa nghĩ ngợi Vân Hi liền lại thất thần. Vẻ mặt không có sinh khí của cô làm Trương Phỉ Phỉ bị dọa. "Tiểu Hi em thật sự không sao đó chứ? " Lần nữa bị kéo về Vân Hi bất đắc dĩ xoa xoa trán, áy náy nhìn Mục Trình. "Hiện tại em có chút không khỏe, hôm nay cũng hoàn thành phần diễn rồi em xin phép về trước, được không?" Mục Trình gật đầu dặn Trương Phỉ Phỉ thu xếp đồ đạc xong lại quay qua đưa Vân Hi về. Trước khi đi còn không an lòng dặn dò cô phải nghĩ ngơi cho tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]