Khang Hạo bây giờ, muốn gặp An Diễm Ninh quả thực còn khó hơn lên trời nữa.
Nếu không phải bận chuyện này thì cũng bận chuyện kia, như kiểu cô luôn cố tình tránh mặt anh vậy!
"Ninh Ninh!"
Khang Hạo thấy cô đang bước xuống canteen, lớn tiếng gọi giật lại.
An Diễm Ninh theo phản xạ có hơi khựng lại, nhưng khi xác định là giọng của anh, thì lại tiếp tục bước đi, không nhanh không chậm không vội vàng, vô cùng điềm tĩnh như chưa hề nghe thấy gì.
"Ninh Ninh, Ninh Ninh!" Khang Hạo chạy theo cô, tiếp tục gọi, nhưng cô vẫn không có ý định dừng lại.
"An Diễm Ninh!" Anh cuối cùng cũng đuổi kịp cô, cánh tay rắn chắc nắm trọn bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo lại.
"Anh làm cái gì thế? Bỏ ra!" An Diễm Ninh giật mạnh tay ra khỏi tay hắn, miệng càu nhàu vẻ khó chịu.
Khang Hạo chống hai tay xuống đầu gối thở dốc, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn chảy dài xuống hai gò má, làm vẻ đẹp của hắn dưới ánh nắng càng thêm hút hồn.
"Sao em nghe anh gọi mà không chịu đứng lại?" Khang Hạo có chút tức giận, lớn tiếng chất vấn An Diễm Ninh, suýt chút nữa không kìm được mà quát cô.
"Không nghe thấy, điếc rồi!"
"Ninh Ninh, em rốt cuộc bị làm sao? Sao phải tránh mặt anh?"
"Em đâu có tránh mặt anh?"
"Em..."
"Lục Âu!" Khang Hạo còn chưa kịp hỏi An Diễm Ninh, cô đã mang vẻ mặt vui vẻ phấn khích lớn tiếng gọi nam sinh vừa đi qua.
Lục Âu: "..."
Lục Âu liếc cô một cái, rồi lại tiếp tục lướt đi. An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-dung-chay/96778/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.