Nhìn đi nhìn lại, căn nhà này vừa to vừa rộng, một mình Nghiêm Thần sống ở đây có phải rất vắng vẻ hiu quạnh không, mà kệ đi, cô quan tâm làm gì chứ. Đói bụng quá! Cả ngày hôm qua không ăn gì, thật sự rất đói.
Người hầu đang lau dọn bàn ghế, thấy cử chỉ đưa tay lên bụng của Thiến Vy liền hiểu vấn đề: “Vị tiểu thư này, nếu cô đói bụng thì cứ vào phòng bếp, trong đó có đồ ăn.”
“Không cần đâu, tôi muốn về nhà ăn.”
Nhưng gười hầu lại nói: “Là Cậu chủ, mới sáng trước khi ra ngoài, cậu ấy đã dặn dò tôi, nếu cô có đói bụng thì nói cho cô đồ ăn ở trong bếp.”
Thiến Vy có chút ngạc nhiên, là anh ta căn dặn?
“Ờm, tôi biết rồi, cảm ơn!”
Cô quay người đi vào bếp, nếu anh ta đã có ý tốt, cô cũng không thể phụ ý tốt của anh ta được.
Người hầu khó chịu chau mày, không biết rốt cuộc cô gái này là ai mà cậu chủ lại đặt biệt quan tâm như vậy, trước giờ dù là một cái liếc mắt đối với phụ nữ cậu ấy cũng không thèm làm, tình hình này không biết có phải bản thân bà đang mộng du không.
Lúc này có một cô gái mặc váy cúp ngực màu đỏ sang chảnh đi vào, tóc dài đen nhánh bồng bềnh hơn mây, ánh lên sự cá tính cùng cao ngạo, người hầu thấy vậy liền ra vẻ nịn bợ, lấy khăn lau sạch bụi trên ghế cho cô ta ngồi.
“Tiểu thư Camy, mời cô ngồi!”
Người nọ nhìn xung quanh rồi ngồi xuống, đôi chân thon dài trắng nõn như da đào gác tréo qua, hướng người hầu nói: “Nghiêm Thần đâu?”
“Dạ thưa tiểu thư, cậu chủ đã ra ngoài từ hừng đông rồi.”
“Cái gì? Hôm nay là chủ nhật mà, không phải anh ấy lại tới công ty chứ?”
“Ờ, tôi cũng không biết nữa, cậu chủ không có nói, nhưng mà thấy cậu ấy ra ngoài sớm như vậy có lẽ cũng sắp về rồi, tiểu thư cô cứ ngồi đợi một chút đi.”
“Thôi được rồi, vậy thì tôi sẽ đợi.”
“À tiểu thư có khác nước không, tôi làm nước ép cho cô uống.”
“Cũng được.”
“Dạ! Vậy tiểu thư chờ một chút sẽ nhanh thôi.”
Người hầu rời đi, nhìn cái nhà này cô ta lại thấy chán, nhà thì rộng mênh mông mà người ở thì chỉ có một, đợi sau khi cô trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này, nhất định sẽ biến nó trở thành một nơi náo nhiệt, chọc cho Nghiêm Thần tức chết.
Lúc sáng đi gấp quá, trong bụng còn chưa có gì lót dạ, bây giờ thấy hơi đói, cô nhìn vào hướng nhà bếp, không biết trong đó có gì ăn không.
Bên trong Thiến Vy vẫn đang loay hoay đi tìm chai sốt mayonnaise, đồ ăn sáng này chỉ có hai quả trứng ốp la và một cái bánh hamburger, cô cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần một chai sốt mayonnaise là đủ rồi, bữa sáng ngày thường ở Dịch gia cô cũng không thể thiếu nó.
Không phải ở đây không có chai sốt đó chứ? Tìm nãy giờ rồi mà vẫn không thấy, hay là đi hỏi người hầu lúc nãy thử xem.
Thiến Vy bỏ cuộc tìm kiếm, cô đi ra mở cửa phòng, vừa hé cửa đã nhìn thấy một cô gái mặc váy đỏ cúp ngực thêu hoa quanh viền, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền trái tim đại dương, mẫu mới nhất ở Anh, lần trước thấy trên báo hình như nó rất đắc đỏ thì phải.
Camy thấy trong bếp có một cô gái trẻ thì không khỏi có chút ngỡ ngàng, nhưng khi nhìn lại cách ăn mặc của Thiến Vy thì suy nghĩ chốc lát đã thay đổi, Nghiêm Thần trước giờ không hề đụng vào phụ nữ, cô gái này chắc chỉ là người hầu mới ở đây thôi.
“Cô là ai?” Thiến Vy hỏi.
“Tôi? tôi là nữ chủ nhân tương lai của ngôi nhà này.” Cô ta khoanh tay, kiêu ngạo nói.
Thiến Vy mơ hồ không hiểu người phụ nữ này đang nói cái gì, nữ chủ nhân tương lai? cô gái này và Nghiêm Thần có quan hệ gì?
Người nọ nhìn bộ dạng nhà quê của Thiến Vy chỉ thêm ngứa mắt, không nhịn được nói:
“Cô còn đứng ngơ ngác ra đó làm cái gì! Tôi đói bụng rồi, mau làm đồ ăn đem ra cho tôi nhanh lên!”
Thiến Vy định thần lại, thấy thái độ kêu căng ngạo mạn của cô gái này, biết chắc cũng không phải con nhà bình thường.
Với lại cô ta còn nói bản thân là nữ chủ nhân tương lai của ngôi nhà này, vậy xem ra quan hệ đối với Nghiêm Thần cũng không vừa, tốt nhất là vẫn nên cẩn thận kẻo đắc tội thì tốt hơn.
Nếu nhỡ đụng phải nhân vật lớn nào đó, cô thì không sao, chỉ sợ luyên lụy đến người vô tội, lúc đó chắc ông trời lại cho cô thêm vài cái quả báo.
“Được, xin cô chờ một chút, tôi sẽ đem đồ ăn ra cho cô ngay!”
Camy chỉ liếc mắt nhìn khinh thường rồi đi đến bàn ăn, Thiến Vy ngay sau đó cũng đem đồ ăn sáng mà Nghiêm Thần chuẩn bị cho cô ra đưa cho cô ấy.
“Tiểu thư, mời cô dùng!”
“Được rồi! Cô mau lui ra đi!”
Thiến Vy cúi người gật đầu rồi lui đi, nói thật cô không hề để ý mấy chuyện này, từ nhỏ bị người ta xem thường cũng đã quen rồi, thân phận quê mùa, nghèo nàn.
Lấy Dịch Thừa Phong mới được như bây giờ, lúc bà còn sống hay dạy cô, đối đãi với người phải luôn nhường nhịn, như vậy sẽ đỡ được thị phi rắc rối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]