Doãn Bách Thần vừa nói vừa làm nũng chọc cười cô suốt dọc đường về nhà, ánh hoàng hôn kéo dài hai chiếc bóng trên bờ biển, sóng biển vỗ vào bờ âm thanh rì rào êm ả, gió thổi nhè nhẹ làm bay bay mái tóc mượt.
Anh xoay mặt đối diện với cô, đi lùi về phía sau.
Hạ Nhiên thật đẹp, trong mắt anh, cô là đẹp duy nhất, đẹp độc duy trong lòng anh. Chẳng cần phải so sánh cô đẹp hơn hay đẹp nhất, vì trong thế giới của anh, chỉ có một mình cô, chẳng cần đem người khác đặt vào trong mắt nữa.
"Thẩm Hạ Nhiên! Anh yêu em!"
"Doãn Bách Thần! Em thương anh!”
Sức khỏe của cô hồi phục rất tốt, chỉ là không thể xông pha dũng mãnh như trước đây. Doãn Bách Thần cũng vậy, bốn viên đạn năm đó cũng lấy của anh hơn nửa cái mạng, tuy nhiên muốn lật đổ họ thì lại là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Một buổi tối nhàm chán ở nhà, cô đẩy cửa phòng làm việc của anh ra chu chu môi nhỏ.
“Thầnnnnn.....!”
“Làm sao? Em lại muốn ăn rồi à? Anh đưa em đi ăn gì nhé!”
“Không phảiiiii... Thần......em muốn đi chơi!”
“Em muốn đi đâu? Anh gọi máy bay chuẩn bị sẵn nhé!”
“Khônggggggg.....em muốn đi bar...!”
“Không đi! Anh không thích em đến những nơi đó! Tạp nham!”
Hạ Nhiên im lặng buông thõng tay đứng ở cửa nhìn anh, mắt tròn long lanh nước, môi nhỏ mếu máo chu chu ra. Anh nhìn cô vẫn không lay động, quay lại màn hình máy tính làm việc.
Cô khom lưng ủ rũ đi xuống lầu, bước chân chậm chạp uể oải, anh lắng tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-cua-ong-trum-mafia/902642/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.