Ngay khi Phùng Diệc nhìn sang món quà mà Hà Kiều Ái tặng, thì cậu nhỏ này liền bĩu môi, sau đó còn lớn giọng nói:
- Haizzz, mẹ và anh hai nhìn kìa. Chị ba hàng thật thì cho dù có là người xa lạ cũng dốc tâm dốc sức để lên chùa xin đại sư khai quang. Còn Hà Kiều Ái thì sao? Dù rằng sống với ông nội mười tám năm, nhưng đến thọ thần cũng chỉ tặng một ít nhân sâm... Vậy là quý rồi à? Chẳng biết củ đó bao nhiêu tiền, có phải sâm thật hay không.
Dù rằng Hà Kiều Ái biết Phùng Diệc đang mắng thẳng mặt mình, nhưng cô ta hoàn toàn không dám mở miệng đáp lại, vì cô ta biết rằng cho dù có cha mẹ ruột ở đây thì họ cũng không bao giờ dám đứng ra che chở cô ta, đằng này ở đây còn là Phùng gia và Yến gia, hai gia tộc bậc nhất nước S. Vì lẽ đó nên Hà Kiều Ái cũng chỉ biết im lặng và không dám nói ra nửa lời.
Tuy nhiên, nếu như trước kia Hà Kiều Ái không quá đáng với Phùng gia thì có lẽ Triệu My Ánh và Phùng Tuân sẽ nói đỡ mấy câu, nhưng đây là do cô ta tự tạo nghiệp, lúc trước khi biết bản thân không phải con gái ruột của Phùng gia thì thiếu điều khua chiên múa trống để ăn mừng, nhưng bây giờ có hối hận cũng muộn rồi. Ai cũng có sự bao dung, họ đã quá bao dung cho Hà Kiều Ái rồi.
Tuy nhiên, Hà Thục Huyên lại đưa mắt nhìn về phía Hà gia, nhà này cũng lạ ghê đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-bac-ty-cua-yen-gia-/3323844/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.