Cho đến ngày thọ mừng của Phùng lão thì Yến Cẩn Uy đã đưa Hà Thục Huyên đến Đế Đô, tuy rằng cô không quá xa lạ với nơi này, vì trước kia khi đi học thì cô học một trường Đại học rất nổi tiếng của Đế Đô, sau đó thì do gia đình ép buộc nên Hà Thục Huyên phải chuyển về một ngôi trường khác ở Minh Thành.
Nhưng trong khoảng thời gian ở Đế Đô thì cô cũng đã sớm quen thuộc hết đường xá ở đây, nên đây cũng có thể xem là cô đang quay về quê nhà, hay nói đúng hơn là ngôi nhà thứ hai của cô.
Bước đến trước cửa dinh thự rộng lớn được bày trí theo phong cách Âu cổ thì Hà Thục Huyên liền có chút trầm trồ, hóa ra gia đình của cô lại giàu có đến mức này sao? Thật sự là khiến cô có chút kinh ngạc đó. Nhưng rồi sau đó Yến Cẩn Uy lại còn phải phổ cập thêm một chút.
Phùng gia Đế Đô là một gia tộc lâu đời của nước S này, không chỉ có bề dày lịch sử hơn trăm năm, anh còn nghe nói rằng tổ tiên của Phùng gia trước kia là một quý tộc ngoại quốc, theo như tước vị thì là Hầu Tước cao quý, chỉ kém một chút so với chức vị Công Tước mà thôi. Vì lẽ đó nên trăm năm nay được tổ tiên phù hộ, Phùng gia làm việc gì cũng suôn sẻ, và dường như mỗi thế hệ đều có một nhân tài hiếm có.
Theo như Yến Cẩn Uy điều tra thì cậu con trai duy nhất của Phùng lão hiện tại đang là Trung Tướng của quân đội, con dâu thì là một doanh nhân khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Cậu con trai lớn cũng có ý định sẽ nối nghiệp cha, và đang giữ chức vụ Thiếu Tá. Cậu con trai út thì là một học bá thiên tài với chỉ số IQ khủng, nhưng đam mê của cậu út nhà này lại khoa học công nghệ, tương lai rất có lợi cho đất nước.
Tuy rằng những chuyện này Hà Thục Huyên đều biết rồi, nhưng dù sao thì Yến Cẩn Uy cũng có lòng, nên cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu để anh vui. Ngoài ra thì cô còn biết rằng người anh trai Phùng Tuân trước kia còn cực kỳ chiều chuộng Hà Kiều Ái, cho dù là sống ở một ngôi nhà tồi tàn nhưng luôn xem cô ta là bảo bối, cung phụng hết mực. Trái lại thì cậu em Phùng Diệc lại chẳng ưa gì Hà Kiều Ái lắm, có lẽ là do tính cách không hợp, hơn nữa Phùng Diệc là người của công nghệ, còn Hà Kiều Ái thì một chút cũng không hiểu, nhiều lần còn vì máy tính mà cãi nhau, nên chỉ số yêu thích của Phùng Diệc dành cho người chị đó là bằng không.
- Chút nữa chúng ta đến chào Phùng lão trước.
- Được.
Bây giờ Yến Cẩn Uy còn đang định nói về chuyện Phùng gia là nhà thật sự của cô cho cô nghe, nhưng bây giờ có lẽ vẫn chưa đến lúc. Nhưng ngay sau đó Hà Thục Huyên lại tia được ba gương mặt rất quen thuộc, ô kìa, đó không phải là người cha nuôi đáng kính Hà Cang, người mẹ nuôi lương thiện Mạc Liên Chi và người em gái đáng yêu Hà Kiều Ái kia sao. Quả nhiên là oan gia thì đâu cũng gặp, cô đã chạy tới Đế Đô rồi mà vẫn không thoát khỏi họ, đúng là xúi quẩy muốn chết.
- Em nhìn thấy gì à?
- Một vài con muỗi nhỏ thôi. Yến gia đừng lo, anh cứ làm việc của mình đi.
Sau đó thì Yến Cẩn Uy cũng đưa Hà Thục Huyên đi đến chỗ của Phùng lão, ở đây thì Phùng Dinh và Triệu My Ánh nhìn thấy Hà Thục Huyên liền kinh ngạc, vì họ có nghe nói rằng Hà gia đã gả con gái họ đi, nhưng họ lại không biết Hà gia kia đã gả con gái duy nhất của họ đi đâu. Bây giờ đột nhiên lại gặp Hà Thục Huyên ở đây, Triệu My Ánh tựa như đã có cảm giác thân thuộc vậy.
- Phùng lão, Cẩn Uy đến trễ, hi vọng lão gia không trách phạt.
- Tiểu tử nhà cậu, với giao tình mấy mươi năm của hai nhà chúng ta còn so đo sao.
Lúc này Phùng lão mới đưa mắt nhìn về phía Hà Thục Huyên, sau đó còn ngoắc tay bảo cô lại gần ông ấy. Bất chợt không biết phải làm gì nên Hà Thục Huyên liền đưa mắt về phía Yến Cẩn Uy, nhưng anh lại gật đầu, sau đó thì Hà Thục Huyên cũng nhanh chóng bước đến chỗ của Phùng lão gia, nhẹ nhàng nói:
- Phùng lão. Chào ngài.
Nhưng Phùng lão cũng không đáp, thay vào đó lại bảo cô cúi đầu xuống thấp hơn một chút. Vốn dĩ lúc này Phùng Dinh đang định lên tiếng nhắc nhở cha mình, nhưng một giây sau đó thì Phùng lão liền gõ nhẹ vào đầu của cô, còn giở giọng trách móc, nói:
- Con cún con nhà cô, gặp ông nội cũng không biết gọi rồi sao? Còn cái gì mà Phùng lão nữa chứ.
Đừng nói là Phùng Dinh hay Triệu My Ánh, cho dù là Phùng Tuân hay Phùng Diệc cũng ngạc nhiên với hành động kia của ông nội. Còn Hà Thục Huyên thì hoàn toàn giật mình, từ khi biết Hà Kiều Ái không phải con ruột của Phùng gia thì dường như cô cũng chưa bao giờ gặp mặt người nhà cơ mà? Sao ông nội lại nhận ra cô cứ?
Đến đây thì Triệu My Ánh liền nói:
- Cha, cha nhận nhầm rồi. Con bé không phải...
- Không phải cái gì, nhìn mà xem, cái đường nét gương mặt của con bé có khác gì mẹ của bây đâu. Nếu con bé không phải thì ai mới phải? Hà Kiều Ái sao? Cái đứa bạch nhãn lang đó thì... Haizzz...
Quả nhiên lúc này Phùng Dinh mới chú ý đến, đúng là đường nét gương mặt của Yến phu nhân rất giống với người mẹ đã quá cố. Còn Triệu My Ánh thì liền đi đến trước mặt của cô, nhẹ nhàng mỉm cười, nói:
- Yến phu nhân, có thể cho tôi mượn tay của cô một chút được không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]