*Mặc dù là cơ thể của cô rất đau nhưng cô phải cố gắng lết về nhà để cha cô không nghi ngờ cô đi đâu, cô mở cửa đi vào bên trong, cô thấy cha ngồi cuộn tròn mặt bí xị cô lại gần cô hỏi*.
Tương Ngọc Hân: cha à rốt cuộc sao sắc mặt của cha.
*Cô quỳ xuống dưới đầu gối của cha mình*.
Tương Hải: ngọc hân con có còn nhớ ta không vậy.
Tương Ngọc Hân: đương nhiên rồi cha sao cha lại hỏi con như vậy chứ.
Tương Hải: con còn nhớ đến thân già ta sao mà tối hôm qua ta đợi con mang đồ ăn về mà nguyên cả buổi tối con không về may mà nhân viên tối có trực đấy không thôi ta thành cỏ khô cho con xem rồi đấy.
Tương Ngọc Hân: ấy chết rồi cha à con xin lỗi tại tối qua con gặp bạn thân hồi còn nhỏ cho nên con quên cả cha luôn.
Tương Hải: huhu riết rồi sao này nó lấy chồng rồi nó sẽ quên cái thân già này mất nó gặp bạn thân nó còn quên cả thân già huống hồ chi là chồng con nữa đây.
Tương Ngọc Hân: cha à sao nay con có lấy chồng hay không con ở với cha suốt đời luôn con không quên cha nữa đâu.
*Ánh mắt sự nghi ngờ của người cha là con bé này chắc nó bốc phét mất*.
Tương Ngọc Hân: con nói thiệt mà cha, cha tin con đi.
*Ái dà chị ơi chị khiến cha chị cho leo lên cây chắc là cha chị đang nghĩ tới tương lai cho nên cha chị không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-a-em-dung-hong-tron-thoat/2964236/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.