Chương trước
Chương sau
_ Ngọc Vân Viện _

Trời đã dần tối, ánh đèn xung quanh Viện tỏa ra ánh sáng vàng rực chiếu xuống nền đất. Gió nhè nhẹ thổi qua, hương thơm ngào ngạt của hoa hồng theo đó mà lan tỏa khắp Viện.

Đại quận chúa đứng ngoài sảnh, trên người khoác chiếc áo mỏng màu xanh nhạt, mái tóc mượt mà buông thõa xuống tấm lưng yêu kiều. Tiểu Tuyết từ trong phòng đi ra, cất giọng nói:

– Quận chúa, đến lúc thay băng rồi!

Ninh Phương quay đầu, "ừ" một tiếng rồi đi vào trong phòng. Nàng ngồi xuống ghế, vén tay áo lên để Tiểu Tuyết giúp mình thay băng. Bàn tay Tiểu Tuyết nhanh thoăn thoắt nhưng lại rất nhẹ nhàng. Đại quận chúa vẫn không nói tiếng nào, nàng đang cảm thấy lo lắng. Tiểu Tuyết nhận ra điều đó, khẽ an ủi:

– Quận chúa đừng lo lắng quá, Vương chủ cũng nói người nên nghỉ ngơi, mọi chuyện đã có Thẩm quân chủ rồi!

– Ta biết rồi!

Đại quận chúa mỉm cười. Trong khi Tiểu Tuyết đi cất đồ, một nữ cung từ ngoài đi vào báo cáo:

– Quận chúa, Lăng thiếu quân đến!

Ninh Phương khẽ cau mày, không biết là tối rồi mà Lăng thiếu quân còn đến Ngọc Vân Viện làm gì, hai người cũng chưa từng tỏ ra quen biết, vậy mà Lăng thiếu quân hôm nay lại đến đây.

Lăng Hàn bước vào, Mã Kỳ cũng đi theo sau. Đại quận chúa vội đứng dậy, khí định thần nhàn. Nàng cất giọng trầm mặc:

– Không biết Thiếu quân đến đây có việc gì! Chẳng phải ngươi nên ở chỗ muội muội sao?

Lăng Hàn cúi đầu cười nhạt, anh không ngần ngại mà ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, chậm rãi quay đầu nhìn Đại quận chúa.

– Lăng mỗ nghe nói quận chúa bị thương, muốn thể hiện chút lòng thành đến đây thăm cô!

Đại quận chúa không biết Lăng Hàn muốn làm gì, chỉ có thể thuận theo lời anh. Nàng vuốt váy ngồi xuống, ánh mắt lạnh toát nhắm vào Lăng Hàn:

– Bị thương không nặng, không cần thiết. Xem ra Lăng thiếu quân có chuyện muốn nói với ta!

– Quả nhiên là Đại quận chúa. Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau như thế này. Trước khi đến Phủ Nguyệt Quốc của các cô, ta cứ nghĩ chúng ta sẽ phải tiếp xúc với nhau một thời gian rất dài, nhưng không ngờ mọi chuyện lại lệch sang hướng khác!

Ninh Phương nghe là biết Lăng Hàn đang ám chỉ đến việc thành hôn bị đổi người, lúc đầu là nàng nhưng rồi lại đổi thành Nhị quận chúa, điều này đối với Lăng Hàn thì thật là khó chịu!

Đại quận chúa nhếch miệng:

– Lăng thiếu quân đã là người của Phủ Nguyệt Quốc, tốt nhất là nên biết an phận. Ta không biết trong lòng ngươi đang tính toán điều gì, nhưng mong là Thiếu quân sẽ không làm phụ lòng muội muội của ta!

Ninh Phương nhìn thẳng vào đôi mắt của Lăng Hàn. Lăng Hàn vẫn giữ biểu cảm ung dung tự tại, tinh thần không hề bị lung lay. Trước những lời như đe dọa của Đại quận chúa, Lăng Hàn chỉ cười nhạt:

– Đại quận chúa yên tâm, ta sẽ bảo toàn cho muội muội của cô. Còn cô, ta cũng mong là cô sẽ không biết quá nhiều, cô cùng đừng cố gắng ngăn cản ta. Cô hiểu ý ta đúng không?

Hai người lại gườm gườm nhìn nhau. Cái dáng vẻ bễ nghễ ấy cả hai đều thể hiện rõ ràng trước đối phương. Lănh Hàn quyết khiêu chiến với Đại quận chúa, bất nhập hổ huyệt, bất đắc hổ tử*, đây thật sự là một hành động vô cùng liều lĩnh của anh.

*Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Ngoài cửa, Ngạn Nhi lén lén lút lút ngó vào trong gian phòng, nhìn thấy Lăng Hàn và Ninh Phương đang ngồi nói chuyện với nhau thì bịt miệng cười, cô không biết hai người này thân nhau từ bao giờ mà ngồi với nhau như thế kia. Tư Đồ cũng khẽ ngó đầu vào theo, thấy cảnh đó thì lập tức lùi lại. Cậu nhăn mặt lay lay Ngạn Nhi:

– Quận chúa, người làm cái gì thế? Hai người đó sao lại.....Nhị quận chúa!!!!

– Ây da, ngươi thì biết cái gì! Đại tỷ là nữ chính xinh đẹp giỏi giang, Lăng Hàn vốn dĩ là nam chính, không mê mới lạ ấy!

Ngạn Nhi giải thích cho Tư Đồ, sau đó đưa ngón trỏ lên trước miệng "suỵt" một tiếng, ra vẻ thần bí lắm rồi lại ngó vào xem tiếp. Tư Đồ đứng cạnh toát hết cả mồ hôi, thỉnh thoảng lại nhìn dọc nhìn xuôi, sợ bị người khác nhìn thấy.

– Nhị quận chúa, Lăng thiếu quân là phu quân của người mà, người không thấy khó chịu sao?

Ngạn Nhi lườm Tư Đồ một cái, đưa tay đập vào trán cậu, cất giọng thầm thì:

– Khó chịu cái nỗi gì, hai người họ vốn dĩ là dành cho nhau mà, ngươi không thấy sao, đẹp đôi thế kia cơ mà!

Trong truyện của Ngạn Nhi, nếu Lăng Hàn không chết thì anh chính là nam chính, Ninh Phương là nữ chính. Nam nữ chính luôn được sắp đặt để gặp nhau và yêu nhau, vì thế đối với cô nếu Lăng Hàn và Ninh Phương có tình cảm với nhau thì cũng không có gì là lạ cả.

...----------------...

_ Đấu trường Tử_

Thẩm Phong Duệ tập hợp quân lính, ai nấy đều mặc áo bảo hộ và mang theo kiếm. Họ vừa nhận được tin Bang Long Chỉ xuất hiện ở gần đây, vì thế Phong Duệ đã nhanh chóng tập hợp để chuẩn bị vây bắt.

Tam quận chúa đứng bên cạnh Phong Duệ, theo dõi quân lính đang xếp hàng ổn định. Ninh Nguyên thở dài một tiếng, quay sang nói với Phong Duệ:

– Huynh thật sự muốn ra tay ngay lúc này sao? Đại tỷ không có ở đây, Bang Long Chỉ này thật sự không dễ đối phó, muội lo....

– Đừng nói nữa! Đây là thời cơ của chúng ta, tuyệt đối không được vì sợ sệt mà bỏ qua. Hơn nữa lần này có Ninh Ngạn và Lăng thiếu quân, không nên để mọi người nhụt chí!

Ninh Nguyên không nói gì nữa nhưng mặt mày nhăn nhó. Thẩm quân chủ lúc nào cũng nhắc đến Nhị quận chúa làm nàng ta phát ngán rồi!

Lúc này, Ngạn Nhi và Lanqg Hàn cũng vừa đến. Sau khi đã đông đủ số lượng, Thẩm Phong Duệ lập tức phất cờ hô to:

– Tất cả xuất phát!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.