Giọng nói cất lên đưa Đại quận chúa trở về hiện thực. Nàng vội vã đặt ấm trà xuống, với lấy chiếc khăn lau nước trên bàn. Vừa lau nàng vừa bối rối nói:
– A...ta đang mải suy nghĩ, nhất thời....
Đại quận chúa bỗng dừng tay, ngưởng lên nhìn xem ai là người nói. Ngạn Nhi đứng trước mặt nàng, môi mỉm cười, đôi mắt long lanh hơi híp lại. Đại quận chúa nhìn thấy cô thì thở dài một tiếng, nàng vội lau nốt cho xong rồi lạnh lùng hỏi:
– Muội sao lại đến đây? Có chuyện gì muốn nói với ta sao?
Ngạn Nhi tươi cười, nâng vây ngồi xuống ghế. Cô không ngại mà lấy ấm trà rót một ly cho mình rồi đưa lên uống một ngụm. Ninh Phương đã quen với tính cách của muội muội, nàng chẳng nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi im chờ cô trả lời.
Sau khi đặt tách trà xuống, Ngạn Nhi khoanh hai tay lên bàn, đưa mặt gần hơn rồi nhẹ nhàng hỏi:
– Đại tỷ, gần đây tỷ có chuyện gì sao? Nhìn tỷ có vẻ không ổn lắm....
– Không sao, không có chuyện gì đâu!
Đại quận chúa phủ nhận. Mặc dù Ninh Ngạn gây không ít phiền phức cho nàng, nhưng Ninh Phương vẫn một lòng yêu thương muội muội, không hề muốn muội muội phải lo lắng hay buồn bã, vì vậy nàng vẫn luôn giấu Ninh Ngạn.
Ngạn Nhi gật đầu, tỷ tỷ đã nói vậy thì cô cũng yên tâm rồi. Ngạn Nhi ngồi đó nghịch nghịch, chần chừ một lúc thì lại cất tiếng:
– Đại tỷ, muội muốn xin tỷ chuyện này. Thực ra cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nguyet-quoc-co-mot-nhi-quan-chua/2864734/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.