Lời nói đầy đáng sợ của Vương chủ khiến cho cả Lạc Xuân Điện đang ồn ào cũng phải trở nên yên lặng. Tam quận chúa và Nhị quận chúa giật mình quay lại nhìn Vương chủ, biết điều mà ngừng cãi cọ. Thẩm quân chủ thấy tình hình căng thẳng như thế thì vội vàng kéo Tam quận chúa xuống, nói lời trách móc:
– Cô bớt làm loạn ở đây đi!
Ninh Nguyên vẻ mặt hờn dỗi, ngước nhìn Phong Duệ rồi miễn cưỡng đi xuống, mắt vẫn lườm nguýt Ninh Ngạn.
Ngạn Nhi vẫn đứng im không di chuyển, Lăng Hàn nhíu mày, chẹp miệng một cái rồi cầm lấy tay cô kéo ra sau lưng mình.
– Được rồi, đừng cãi nữa!
– Lăng Hàn!
Ngạn Nhi ủy khuất nhìn anh, miệng hơi mếu. Trong lòng cô bây giờ uất ức vô cùng, tại sao cô phải nhận việc mà cô không hề làm cơ chứ, bất công, cực kì bất công! Ngạn Nhi cô không phục!
Vương chủ ngồi bịch xuống ghế, đưa tay lên bóp trán. Người cảm thấy chuyện này thật sự khó xử, một bên là con gái, một bên là quan thần dân chúng, người không biết phải xử lí thế nào cho hợp tình hợp lí.
Vương chủ đưa mắt nhìn về phía Đại quận chúa, điềm đạm nói:
– Phương Nhi, việc này một phần lỗi cũng là do con, nếu con không mở cổng thành, nếu con ngăn muội muội lại thì chuyện này đâu có xảy ra!
Đại quận chúa mở to mắt nhìn Vương chủ, giây tiếp theo liền quỳ xuống, nàng cúi đầu không dám ngưởng lên, chỉ khẽ nói:
– Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nguyet-quoc-co-mot-nhi-quan-chua/2864726/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.