*Tình cảnh hôm qua vẫn còn đó, nâng ly đối ẩm suy đoán lẫn nhau.
- --------------
Ký ức ngày xưa bị kéo ra, giống như sợi bông trong đầu tuỳ ý bay lên...
Đó là một đêm đầy gió và tuyết, gió bắc gầm rú, bao trùm, trời rét đất băng, tất cả đều là một màu trắng xoá, ấy vậy mà hiện ra một nữ hài đang lẻ loi một mình, vô cùng cô đơn lạnh lẽo.
Mà loại này thời tiết, dĩ nhiên không ai nguyện ý ra ngoài.
Nữ hài bọc trong một chiếc áo bông cực kì cũ nát, mang theo gió lạnh, một mình chậm rãi đi về phía Bắc trong gió tuyết, quần áo đã ướt sũng, có sợi bông từ nơi bị rách chen ra, không thể tìm thấy nơi nghỉ chân cũng không thể tìm được kim chỉ để vá lại.
Gió lạnh từ chỗ bị rách từ tay áo thổi vào, áo bông mặc ở trên người lạnh thấu tim, đế giày cũng sớm đã bị bong ra một lớp, mài đến lòng bàn chân đau đớn, lại bởi thời tiết rét lạnh đông cứng da thịt ở lòng bàn chân, vì vậy không có cách nào mang giày được, nếu có thể tìm ra một nơi nghỉ chân, nếu có một gáo nước nóng làm ấm chân thì tốt biết bao...
Hơn nửa năm đã trôi qua kể từ ngày nữ hài tử trốn thoát khỏi Trương phủ, lang thang trôi dạt suốt ngày đêm, trên đường không đủ ăn, cả người mệt mỏi gian nan, trong thời gian đó hết sức khốn khổ.
Nàng tan cửa nát nhà, trên người lại mang bí mật, phải tránh né khắp nơi đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-mong-giang-ho/2441826/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.