Editor: demcodon Cổ trùng tùy ý đi khắp nơi trong thân thể của Mặc Thư Kỳ, nó không ngừng gặm nuốt máu thịt của cô. Mặc Thư Kỳ đau đớn ngã vào trên giường, toàn thân cô run rẩy, một lần muốn ngất đi, thế nhưng cô nhắc nhở mình không thể. Từng cơn từng cơn đau đớn tập kích cô, môi cô đã bị mình cắn máu thịt be bét, rốt cuộc vào lúc trời sắp tối cổ trùng mới lắng xuống, nhưng đau đớn đã làm cho Mặc Thư Kỳ trở nên mất cảm giác. Rốt cục, cô buông thả chính mình hôn mê bất tỉnh, nhưng một lần ngủ này chính là hai ngày. Trong lúc Hồng và Chanh bởi vì lo lắng nên từng tiến vào một lần, sau khi nhìn thấy nàng ngã ở trên giường rất lo lắng, mới chạy đi mời đại phu tới đã kiểm tra thì biết tổn thương của nàng đã được chậm rãi chữa trị ở bên trong giấc ngủ, hai người cũng yên lòng, toàn lực điều tra chuyện của Lâm Lam. Mặc Thư Kỳ sau khi tỉnh lại, Hồng và Chanh rõ ràng cảm giác được nàng trở nên càng lạnh lùng, trước đây còn có ba phần tình cảm, hiện tại là một chút đều không có, hoàn toàn ngụy trang. Bề ngoài là một bộ dáng ôn tồn lễ độ, có thể chỉ có nàng tự mình biết nàng đem tâm tư sâu sắc của mình chôn kín, ngoại trừ Lâm Lam ra không để bất luận người nào đụng chạm vào. Sau khi trở lại nhà trọ Long Tường, Mặc Thư Kỳ từ biệt cùng Long Tinh rời khỏi Lạc thành. Trước khi rời đi vốn muốn thông báo cùng mấy người tứ đại gia tộc, nhưng không khéo chính là mấy người vì chúc mừng Lâm Thanh khôi phục đi ra ngoài tản bộ, cho nên không thể gặp được. Mặc Thư Kỳ để Long Tinh nhắn giùm sau đó liền rời khỏi. Bởi vì thân thể của Mặc Thư Kỳ mới vừa khôi phục, cho nên ba người một đường vừa đi vừa nghỉ. Những ngày này, mấy người Mặc Thư Kỳ như thường ngày vội vàng lên đường, bỗng nhiên cô nghe thấy một trận tiếng nước chảy ào ào: "Khụ.. khụ.. khụ.. chung quanh đây có nước sao?" Mặc Thư Kỳ che miệng vừa ho khan vừa hỏi. Hồng và Chanh nhìn kỹ chung quanh: "Các chủ, phía trước cách đó không xa có một thác nước nhỏ, tiếng nước chính là truyền đến từ nơi đó." Mặc Thư Kỳ nghĩ đến trước đây ở thôn Bách Gia cũng có một cái thác nước nhỏ, mình và Lâm Lam thỉnh thoảng ở bên thác nước đánh đàn nói chuyện, khi đó thật là vui, nhưng là hiện tại đã cảnh còn người mất. "Khụ.. qua.. khụ.. qua xem một chút đi." Từ sau khi Mặc Thư Kỳ khỏi bệnh thân thể càng ngày càng yếu ớt, cô lường trước được thời gian của mình chỉ e không còn nhiều nữa, có thể chống đỡ không tới một năm, nhưng cô muốn sau đó xong xuôi, đem thời gian cuối cùng cho Lâm Lam. Trải qua sau lần kia Mặc Thư Kỳ thấy rõ tâm của mình, cô không thể không có Lâm Lam. Nếu là thật không tìm được thuốc giải, vậy thì khi mình chết rồi cho hắn uống nước Vong Tình đi. Ba người đi tới trước thác nước, Mặc Thư Kỳ nghe tiếng nước chảy kia rơi vào hồi ức, cô dặn dò Hồng lấy ra đàn cổ mang theo bên người, ngồi ở bên dòng suối bắt đầu biểu diễn. "Bốp --- bốp --- bốp" Sau khi đàn xong một khúc, Mặc Thư Kỳ nghe được một trận tiếng vỗ tay, cô quay đầu lại về phía người đang đi tới: "Không biết các hạ là?" "Tại hạ Nam Cung Lạc Trần, vừa mới ở phía xa nghe được tiếng đàn của tiểu thư, lúc này mới tìm theo tiếng đàn đến nơi này, hy vọng không có quấy nhiễu đến tiểu thư." Nam Cung Lạc Trần nhìn dáng vẻ của đối phương xuất trần* không khỏi có chút ảo não, tại sao mình lại tùy tiện đến quấy rầy như vậy. (*xuất trần nghĩa là: thoát khỏi trần tục phiền não.) Mặc Thư Kỳ cũng không cảm thấy kỳ lạ khi có người tới gần, cô có lẽ là đã nhận ra được có người tới gần, cho dù đối phương võ công cao cường, Hồng và Chanh có thể đều không phải là đối thủ của nàng, thế nhưng cô vẫn là nhận ra được. Mặc Thư Kỳ nghe được cái tên này trước tiên sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: "Thì ra là tiền bối Nam Cung à, Ngọc Mặc có lễ." Mặc Thư Kỳ chắp tay về phía Nam Cung Lạc Trần. "Ngọc tiểu thư đa lễ, là tại hạ thất lễ trước, quấy rối nhã hứng của tiểu thư đúng là không nên." Giọng điệu của Nam Cung Lạc Trần có một chút áy náy. "Tiền bối nói gì vậy, âm sắc như vậy có thể lọt vào trong tai của tiền bối là vinh hạnh của tại hạ." Mặc Thư Kỳ khách khí nói. Bỗng nhiên một trận tiếng nói chuyện truyền vào trong tai của hai người. "Vừa mới còn nghe, tại sao bây giờ liền không nghe được nữa chứ?" Một giọng nói yếu ớt của nam tử nói ra. "Có thể người ta đã đi rồi." Lại một giọng nam an ủi. "Vận ca ca, huynh đi chậm một chút, vết thương của Thanh ca ca còn chưa khỏi mà." "Ai nha, xin lỗi Thanh ca ca nha, ta vội vàng tìm theo tiếng đàn, đem vết thương của huynh quên mất." Nam tử yếu ớt áy náy nói. "Ta không sao, tiếng đàn này đã ngừng, vào lúc này cũng không tìm được, chúng ta vẫn là nên đi về trước đi." Nam tử có giọng nói ôn hòa vang lên. Nam Cung Lạc Trần quay về bên cạnh Mặc Thư Kỳ trêu ghẹo nói: "Ngọc tiểu thư, ngươi xem, lại có mấy người bị tiếng đàn của ngươi hấp dẫn tìm đến đây, mấy người này chắc là nam tử đây." Mặc Thư Kỳ bất đắc dĩ cười cợt: "Tiền bối nói đùa." "Ai, thật giống như có người." Mấy vị nam tử thấy vậy liền đi tới bên thác nước. Mặc Thư Kỳ quay về phía mấy người mở miệng nói: "Chu công tử, Lý công tử có khoẻ hay không?" "Thì ra là Ngọc tiểu thư, ta còn tưởng là người nào đây." Chu Nhược Lan lễ phép nói. Nam Cung Lạc Trần cười trêu nói: "Thì ra Ngọc tiểu thư biết mấy vị công tử này à." "Tiền bối, vị công tử vừa mới nói chuyện kia là công tử Chu gia - Nhược Lan, hai vị khác có lẽ là công tử Lý gia - Lý Vận và công tử Lâm gia - Lâm Thanh." "Không sai, không sai, chính là chúng ta, không nghĩ tới Ngọc tỷ tỷ còn nhớ Vận nhi." Lý Vận thấy thế nhảy tới chỗ Mặc Thư Kỳ vui vẻ nói. Mặc Thư Kỳ quay về phía Lý Vận khẽ gật đầu: "Khụ.. khụ.. khụ.. mấy vị công tử, vị tiền bối này là cốc chủ Thanh Cốc – tiền bối Nam Cung." Mặc Thư Kỳ giới thiệu. "Tiền bối Nam Cung có lễ." Ba người lễ phép hành lễ. Nam Cung Lạc Trần mỉm cười gật gật đầu, tương tự chắp tay chào với ba người: "Xin chào mấy vị công tử." Sau khi hai bên làm lễ gặp mặt, Lâm Thanh đem tầm mắt chuyển qua trên người Mặc Thư Kỳ: "Ngọc tiểu thư, cám ơn ân cứu mạng của Ngọc tiểu thư." "Khụ... Lâm công tử không cần khách khí, tại hạ chỉ là cố gắng hết sức mình, kính xin công tử không cần để ở trong lòng." Giọng của Mặc Thư Kỳ dịu dàng nói. "Ngọc tiểu thư, tiếng đàn mới vừa rồi là Ngọc tiểu thư tấu lên phải không, nghĩ đến cũng chỉ có tâm tư như Ngọc tiểu, người thông suốt mới có thể đàn ra từ khúc tuyệt diệu như vậy." Chu Nhược Lan thở dài nói. "Chu công tử quá khen rồi." Mặc Thư Kỳ khách khí gật gật đầu. "Ai nha, Ngọc tiểu thư ngươi đừng khiêm nhường, ngươi xem vị công tử này đều nói như vậy." Nam Cung Lạc Trần không đồng ý nói. Mặc Thư Kỳ hơi che miệng ở dưới mũ sa: "Khụ.. khụ.. khụ.. nếu như các vị không chê, tại hạ đồng ý đàn một khúc, cảm tạ các vị thưởng thức từ khúc của tại hạ." "Cầu cũng không được." Mọi người đồng ý nói. Mặc Thư Kỳ đem cầm bày ra bắt đầu biểu diễn, mọi người nhìn thấy đầu ngón trắng như tuyết của nàng để lên trên dây đàn bay tán loạn, một khúc từ khúc khí thế rộng rãi lập tức vang lên. Trước đây nghe qua khúc kia là nước chảy cầu nhỏ, mưa phùn lâu dài. Một khúc này xác thực cảm xúc mãnh liệt dâng trào, khí thế rộng rãi, làm người thán phục. Mọi người rất khó tưởng tượng ra Mặc Thư Kỳ như vậy giống như "Trích Tiên"* người sẽ đàn ra từ khúc khí thế như vậy, thế nhưng bất kể là người trước hay là người sau đều giống như chạm vào cảm xúc của người khác. (*trích tiên: tiên bị đày xuống trần.) Tiếng nhạc đã dừng, nhưng mọi người còn chưa theo bên trong từ khúc dư vị lại, từng đôi từng đôi mắt khép hờ, vẻ mặt sung sướng. Đầu tiên phục hồi lại tinh thần chính là Nam Cung Lạc Trần, sau khi bà nghe xong không lâu hưng phấn vỗ tay, luôn miệng nói được: "Tại hạ đã rất lâu không nghe được từ khúc làm người than thở như vậy, Ngọc tiểu thư quả nhiên là một người vi diệu nha."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]