Chương trước
Chương sau
Thời điểm Hồng đưa Long Tinh đi, Mặc Thư Kỳ âm thầm thở dài một hơi, một tay từ trên dây đàn xẹt qua, làm ra âm thanh theo quy luật, 'Lam nhi, ta mệt mỏi quá, ta thật sự mệt mỏi quá, ta rất nhớ ngươi, ngươi hiện tại có sống tốt hay không, không có cuộc sống của ta chen vào ngươi có phải là sống càng thêm tự tại không.' Trong mắt của Mặc Thư Kỳ xẹt qua một giọt nước mắt óng ánh.
* * *
Mà Lâm Lam được Mặc Thư Kỳ mong nhớ hiện tại đang đi khắp nơi tìm nàng, lúc Mặc Thư Kỳ rời khỏi thôn Bách Gia sau đó không lâu Lâm Lam liền bước đi tìm kiếm đường đi của nàng.
Sau khi Lâm Lam vừa rời thôn Bách Gia thôn thì Chanh và Hoàng cũng đi cùng hắn, nhìn hắn vì Các chủ liều lĩnh như thế đều rất cảm động. Tỷ muội các nàng đã ở bên cạnh Các chủ từ lúc còn rất nhỏ, lúc đó làng của các nàng bạo phát ôn dịch. Mặc Thư Kỳ còn nhỏ đã đưa các nàng từ trong đống người chết bới ra, nàng ấy tỉ mỉ dạy dỗ các nàng võ nghệ và kiến thức, tỷ muội các nàng có thể có thành tựu như ngày hôm nay cũng nhờ có Mặc Thư Kỳ.
Mấy người các nàng trong bảy ám vệ cũng đều là được Các chủ cứu trở về. Lão đại Hồng trước đây là sát thủ trong lâu, nhưng nàng bởi vì đắc tội tiểu nhân trong lâu bị người đuổi giết, lúc nàng chạy trốn bị trọng thương gặp phải Mặc Thư Kỳ.
Lục trước đây là tiểu thư một đại gia tộc, nàng và cha của nàng bị tiểu thị của mẫu thân hãm hại mà bị mẫu thân đuổi ra cửa nhà, không lâu sau trong lòng phụ thân tích tụ nhiễm bệnh mà qua đời. Lục chỉ còn một mình nghĩ sống cũng không còn ý nghĩa, lúc đang tìm cái chết được Mặc Thư Kỳ cứu lại, lúc đó Mặc Thư Kỳ nói: "Nếu ngươi cũng đã có dũng khí chết rồi tại sao không có dũng khí sống tiếp."
Chính là một câu nói như vậy đã làm cho Lục có dục vọng sống tiếp, Lục sau khi nghĩ thông suốt liền trở thành người bên cạnh Mặc Thư Kỳ.
Thân thế của Thanh, Chanh và Hoàng gần như giống nhau, ba người vốn là người đều ở trong thôn. Lúc Mặc Thư Kỳ mang theo Chanh và Hoàng ở trong thôn tìm người sống gặp phải Thanh đang nằm mệt lả trên người mẫu thân khóc rống. Khi đó mẫu thân của Thanh đã nhiễm phải ôn dịch mà qua đời, Thanh từ nhỏ đã cùng mẫu thân của nàng sinh hoạt chung một chỗ, phụ thân của nàng đã qua đời từ lúc nàng còn rất nhỏ, mẫu thân một thân một mình nuôi nấng nàng lớn, bởi vậy Thanh rất yêu mẫu thân của nàng. Sau này Thanh đi theo Mặc Thư Kỳ liền muốn học tập y thuật, đây là cố chấp của nàng.
Lam và Tử là nô lệ Mặc Thư Kỳ mua được ở chỗ buôn người, lúc đó các nàng cứng cỏi không nhận ánh mắt cảm hoá của Mặc Thư Kỳ.
Cho nên bọn họ đều rất cảm kích Mặc Thư Kỳ, lúc các nàng đến Mặc các vẫn chưa có xây dựng lên, Mặc các là Mặc Thư Kỳ xây dựng lên làm nhà cho các nàng. Sau khi các nàng biết được chuyện của Mặc gia liền tự nguyện trở thành ám vệ của Mặc Thư Kỳ, phụ trách bảo vệ an toàn cho nàng, mặc dù khả năng của Mặc Thư Kỳ không cần các nàng bảo vệ. demcodon-lequydon
Lúc đầu hai tỷ muội Chanh và Hoàng rất khó hiểu cũng rất không phục bị phái tới bảo vệ Lâm Lam, bởi vì các nàng không cảm thấy nam tử có dung mạo xấu xí này sẽ đáng giá làm cho Các chủ đem cả châm tâm của mình ra trả giá, hắn không còn gì khác, nhưng là ở chung một thời gian các nàng mới biết tại sao Các chủ lại thích hắn. Lâm Lam rất hiền lành, cũng rất dũng cảm, có rất nhiều nam tử dung mạo xinh đẹp nhưng không có phẩm chất. Lúc Các chủ đi rồi một mình hắn đối mặt với những lời đồn đãi nhảm nhí trong thôn và người khác chế nhạo hắn như thế nào cũng không có lùi bước. Sau khi hiểu được mình thích Các chủ liền dũng cảm đi đuổi theo người mình yêu, không chút nào lùi bước, những chuyện này có rất nhiều nam tử đều không làm được, dung mạo thì thế nào, cõi đời này còn có ai có thể so với Các chủ đẹp mắt hay không. Tuy là có, Các chủ cũng sẽ không nhìn thêm một chút, các nàng chỉ có thể bảo vệ một người toàn tâm toàn ý vì nàng ấy như vậy. Vì hạnh phúc của Các chủ, hai người bọn họ cũng sẽ liều cả tính mạng mình đi bảo vệ nam nhân này, không cho hắn chịu đến một chút thương tổn nào.
* * *
Mặc Thư Kỳ sau khi trở lại phòng không lâu liền tiến vào mộng đẹp. Lúc trời sắp sáng cô bị ác mộng của mình làm cho tỉnh lại. Trong mộng: Mặc Thư Kỳ nhìn thấy Lâm Lam, hắn rời khỏi thôn Bách Gia, đi chung quanh tìm mình, tìm rất nhiều nơi, lúc hắn đi nhanh một chút nữa tìm được thì bỗng nhiên một đám hắc y nhân đến đem Lâm Lam bắt đi. Mắt Mặc Thư Kỳ thấy bóng người của Lâm Lam ở trước mắt mình dần dần biến mất, bất luận cô gọi như thế nào cũng không thấy Lâm Lam trả lời lại. Cô bị dọa một thân đầy mồ hôi lạnh, sau khi gọi Hồng lấy nước rửa mặt thì trời đã hơi sáng. Mặc Thư Kỳ ngồi ở trước cửa sổ, sáng sớm ánh sáng đầu tiên chiếu lên trên người cảm thấy ấm áp, nhưng cả người Mặc Thư Kỳ đều chìm đắm trong mê man, cô đang suy nghĩ mình rời khỏi Lâm Lam như vậy đến cùng là đúng hay vẫn là sai, một khía cạnh quyết định chuyện tình cảm của hai người trong lúc đó, nói là vì tốt cho hắn, nhưng là làm như vậy thật sự đúng hay không?
"Hồng, ngươi cảm thấy ta làm đúng không?" Mặc Thư Kỳ mê hoặc hỏi.
"Các chủ là đang suy nghĩ chuyện của Lâm công tử sao?" Hồng tự nhiên nói.
"Ừm."
"Các chủ, Hồng cũng không biết cái gì là tình yêu, nhưng là vào lúc ở trong rừng trúc, Các chủ và Lâm công tử thật sự rất vui vẻ. Hồng từ trước tới nay chưa từng thấy qua Các chủ cười hài lòng như vậy." Như là nghĩ tới điều gì trên mặt của Hồng hơi hé ra một nụ cười: "Thuộc hạ nghĩ đó là lúc Các chủ rất hạnh phúc, Lâm công tử cũng thế. Nhưng là sau khi Các chủ rời khỏi Lâm công tử cả người đều thay đổi, trở nên càng thêm yên lặng, càng thêm nhiều tính toán, cả ngày chìm đắm trong kế hoạch, Các chủ như vậy sẽ không có chút nào hài lòng."
Nghe được Hồng nói như vậy vẻ mặt Mặc Thư Kỳ có chút thay đổi: "Ta thật muốn ở cùng với Lam nhi, nhưng là nhớ tới kẻ thù của Mặc gia và cổ độc trên người ta, ta liền… " Nhắc tới những thứ này trong mắt Mặc Thư Kỳ xẹt qua một tia đau buồn.
Hồng ở bên người Mặc Thư Kỳ cũng bị nàng cảm hoá: "Các chủ… Ngài…"
"Thôi, người như ta trời sinh không có được hạnh phúc, hai chữ ‘hạnh phúc’ này cách ta xa xôi như vậy, bất luận ở đây hay là chỗ khác cũng đều giống nhau, hạnh phúc đối với ta thực sự là quá ngắn ngủi." Giọng nói của cô vô cùng cô đơn.
"Chẵng lẽ Các chủ không thích Lâm công tử sao?" Hồng không hiểu nói.
"Sao có thể, ta yêu hắn, thật ham muốn tình yêu, yêu đến chính ta đều không thể tưởng tượng được mức độ. Có thể hắn không có dung mạo xinh đẹp, cũng không có gia đình để hắn kiêu ngạo, thậm chí hắn không có một người thân nào, thế nhưng ta chính là yêu hắn, thà phụ thiên hạ chứ không phụ hắn." Nói tới chỗ này Mặc Thư Kỳ dùng tay nhẹ nhàng xoa lên trái tim của mình: "Trái tim này hiện tại chỉ nhảy lên vì hắn, nếu là không có hắn, ta không biết mình còn có thể tự sống tiếp hay không." Giọng điệu Mặc Thư Kỳ nhẹ nhàng, rất dịu dàng, đây là dịu dàng từ trong tâm hồn tỏa ra, không phải loại dịu dàng dưới mặt nạ kia.
"Như vậy, tại sao Các chủ lại muốn rời khỏi Lâm công tử vậy?"
"Đứa ngốc, ta là vì bảo vệ hắn, cũng là không có lòng tin với mình." Mặc Thư Kỳ thở dài: "Hồng, ngươi biết ta trúng cổ độc rồi, đã không còn bao nhiêu thời gian, nhưng Lam nhi lại không như thế, ta không thể để cho hắn bởi vì một năm này vui sướng mà đau khổ cả đời, sau khi ta chết hắn phải sống sót bằng cách nào. Ta không thể ích kỷ như thế." Mặc Thư Kỳ bất lực nói.
Hồng không đành lòng nhìn bộ dáng này của Mặc Thư Kỳ: "Các chủ, độc này thật sự không có cách nào giải sao?"
Mặc Thư Kỳ lắc lắc đầu, bỗng nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, mở miệng nói: "Kỳ thực còn có một biện pháp, nhưng là cách kia dù sao cũng là một cách trong truyền thuyết, cũng không ai biết là thật hay giả."
"Tóm lại có hi vọng là tốt, chẵng lẽ Các chủ muốn chưa có tranh thủ liền từ bỏ sao? Đây không phải là Các chủ mà ta biết." Hồng nghiêm túc nói.
Mặc Thư Kỳ yên lặng rất lâu, không hề trả lời nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.