Lặng lẽ đặt Lâm Lam ở bên cạnh Mặc Vong Trần, kéo chăn mỏng lên đắp cho hắn, đồng thời cũng kéo chăn Mặc Vong Trần đá rơi xuống lên đắp lại.
Mặc Thư Kỳ đi ra cửa phòng đứng ngơ ngác ngoài phòng không nhúc nhích, giống như đang ngẩn người. Bóng người của cô cô đơn mà cô tịch, ở trong màn đêm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Cứ như vậy đứng bình tĩnh mãi cho đến hừng đông.
* * *
Sáng sớm lúc Thư Hân Đồng vuốt mắt từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy một bóng dáng màu xanh đứng thẳng ở nơi đó, từ góc độ của nàng nhìn sang chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Mặc Thư Kỳ, bóng lưng kia gầy yếu, hiu quạnh, đơn bạc, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn biến mất. Bên phía mép áo của nàng ướt nhẹp, ngay cả phần cuối sợi tóc cũng có mấy viên giọt sương óng ánh, bóng người của nàng có chút bất ổn, cảm giác toàn thân giống như bất cứ lúc nào cũng muốn ngã xuống.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này tim Thư Hân Đồng như bị nhéo đau đớn, ngay cả sau khi rời giường còn chút buồn ngủ cũng biến mất. Nàng bước nhanh đi tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ, trầm thấp giọng nói: “Ngọc tiểu thư, xảy ra chuyện gì thế?” Đi tới trước mặt của Mặc Thư Kỳ mới phát hiện con mắt của nàng khép hờ, phía trên lông mi trước mắt cũng có chút ướt át, mặt lộ ở ngoài mặt nạ trắng bệch không có một chút hồng hào, môi cũng lộ ra màu xanh không bình thường.
Giọng nói của Thư Hân Đồng cũng không có làm cho Mặc Thư Kỳ từ trong suy nghĩ thức tỉnh, cô ngoại trừ lông mi có chút run rẩy thì không có một tia động tĩnh.
Thư Hân Đồng lo lắng nhìn nàng, gia tăng âm thanh, gọi to ở bên tai Mặc Thư Kỳ: “Ngọc tiểu thư, Ngọc tiểu thư.” Sau khi thấy không có phản ứng, Thư Hân Đồng lắc lắc vai nàng. Mặc dù làm như thế có chút thất lễ nhưng là trạng thái của Mặc Thư Kỳ có chút không đúng, bây giờ chỉ có thể làm dằn vặt như vậy.
“Hân Đồng tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Cầm bị giọng nói của Thư Hân Đồng đánh thức đứng phía sau hai người hỏi.
Thư Hân Đồng nhìn Chu Cầm một cái, chưa kịp trả lời nàng thì Chanh đứng sau lưng Chu Cầm gọi một tiếng: “Chủ nhân.” Sau đó cũng nhanh chóng đi tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ, Chu Cầm cũng theo sát phía sau.
Chính vào lúc này, Mặc Thư Kỳ vẫn bị Thư Hân Đồng lay động làm cho mặt nạ trên mặt rớt xuống, một khuôn mặt giống như thần tiên lộ ra ở trước mắt mấy người Thư Hân Đồng. Thư Hân Đồng và Chu Cầm nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Mặc Thư Kỳ đều có chút si mê, thần trí Chanh cũng có chút hoảng loạn, có điều nhanh chóng phản ứng lại. Là người nào cũng có thể từ trên sắc mặt tái nhợt của Mặc Thư Kỳ nhìn ra Mặc Thư Kỳ giờ khắc này đang đứng ở trong bệnh nặng.
Chanh trong nháy mắt nhanh chóng lóe qua một vẻ mặt lo âu, nàng đưa tay về phía cổ tay Mặc Thư Kỳ, muốn bắt mạch cho nàng ấy. Nhưng là ngay lúc tay nàng muốn đụng tới cổ tay thì bị một cánh tay trắng nõn nắm lấy, là tay của Mặc Thư Kỳ. Chanh nhanh chóng thấy được gương mặt của Mặc Thư Kỳ, chỉ thấy lông mi càng thêm run rẩy, tiếp theo con mắt mở ra giống như trân châu đen. Trong đôi mắt kia có sâu sắc uể oải và ưu thương, chỉ là trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi, nhưng là Chanh nhìn thấy được nước mắt vẫn là không tự giác rớt xuống.
Mà sau khi Mặc Thư Kỳ mở mắt ra, Thư Hân Đồng và Chu Cầm cũng từ trong si mê tỉnh táo lại. Các nàng bỏ qua vẻ mặt ưu thương và uể oải kia của Mặc Thư Kỳ, cho nên không biết Chanh vì sao vô cớ rơi lệ.
“Mặc, xảy ra chuyện gì thế?” Từ trên y phục ướt át của Mặc Thư Kỳ nói cho Chu Cầm biết nàng đã đứng ở chỗ này cả đêm.
“Không có gì, chỉ là tối hôm qua ánh trăng quá đẹp, cho nên xem có chút si mê quên thời gian.” Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Chu Cầm, Mặc Thư Kỳ nhẹ giọng nói.
“À, như vậy à, sáng sớm hôm nay nhìn thấy ngươi đứng ở chỗ này còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì chứ.” Thư Hân Đồng ngây ngốc nói.
“Là Mặc không đúng, để cho Hân Đồng lo lắng.” Mặc Thư Kỳ áy náy nhìn Thư Hân Đồng một cái.
“Không… không có chuyện gì.” Thư Hân Đồng nhìn dung nhan giống như thần tiên của Mặc Thư Kỳ làm cho kinh động vẫn còn có chút phản ứng chậm nửa nhịp: “Ngọc… Ngọc Mặc, dung mạo của ngươi thật là xinh đẹp.”
Từ những người khác nhìn ra có chút mập mờ nhưng từ trong miệng người trung hậu thành thật như Thư Hân Đồng nói ra liền nhiều thêm mấy phần chân thực. Mặc Thư Kỳ sờ sờ mặt của mình, không chút nào tự mình nói: “Hân Đồng quá khen rồi, lại xinh đẹp thì làm sao, ‘nhất triêu xuân tận hồng nhan lão, hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri’.*”
(*Trích trong bài thơ Táng hoa từ, bài này của Lâm Đại Ngọc, nằm trong
“Mặc sao bi quan như vậy, ngươi không phải còn trẻ sao?” Chu Cầm cau mày nói.
“Ha ha, cũng vậy.” Mặc Thư Kỳ nói như thế, mặc dù khóe miệng mang theo một nụ cười không đáng kể. Thế nhưng đáy mắt sầu não làm sao cũng không thể giấu được, những điều bị Chanh bên người cô đều nhìn thấy.
Đáy lòng Chanh hiện lên một hồi cảm giác vô lực, không chỉ có là vì Mặc Thư Kỳ mà càng vì chính mình.
“Chanh, đã chuẩn bị xong chưa?” Mặc Thư Kỳ đột nhiên hỏi, đồng thời cũng đem ánh mắt của Chu Cầm và Thư Hân Đồng chuyển đến trên người Chanh.
“Dạ chủ nhân, đã chuẩn bị xong.” Chanh cung kính nói.
“Rất tốt.” Nói xong đem tầm mắt nhìn đến cảnh vật phía xa xa, nhưng trong miệng vẫn nói: “Hân Đồng, đi đánh thức sư phụ và sư phụ của ngươi đi, bắt đầu trị liệu.”
“Thu xếp cái gì?” Thư Hân Đồng có chút hoảng loạn, hiển nhiên là không hiểu ý của Mặc Thư Kỳ.
Hồng đứng một bên nói bổ sung: “Thư tiểu thư, ý của chủ nhân là xin ngươi đi đánh thức Hứa di và Hứa chưởng môn, nàng muốn bắt đầu trị liệu cho Hứa di.”
“Vậy à.” Thư Hân Đồng nghe xong nhanh chóng chạy đến trước gian nhà của sư phụ mình.
“Ta đi gọi Mặc công tử và Lâm công tử.” Chu Cầm đột nhiên nói.
Nàng còn chưa bước đi thì bị Mặc Thư Kỳ ngăn cản: “Không cần, ngày hôm qua bận bịu cả ngày, để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt đi, có các ngươi là được rồi.”
“Vậy… được rồi.” Chu Cầm chần chờ một chút, sau khi nhìn đến ánh mắt thật lòng của Mặc Thư Kỳ không tự giác gật đầu.
“Ngọc Mặc, đã chuẩn bị kỹ càng.” Sau đó không lâu Thư Hân Đồng đến nói cho Mặc Thư Kỳ biết.
“Vậy đi thôi.” Dứt lời, mang mặt nạ xong trước tiên đi vào gian phòng.
* * *
Trong phòng, Hứa Giảo lẳng lặng tựa ở đầu giường vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt. Ngược lại trong mắt Hứa U chứa đầy lo lắng đứng phía trước cửa sổ, nhìn thấy Mặc Thư Kỳ đi vào sau, không thể chờ đợi được nữa mở miệng: “Tiểu thư hiện tại liền muốn bắt đầu.”
“Đúng, nhanh chóng làm xong cũng tốt.” Giọng điệu của Mặc Thư Kỳ không gợn sóng trả lời.
“Nhưng mà….” Hứa U còn muốn nói điều gì nữa thế nhưng Mặc Thư Kỳ cũng không cho bà cơ hội.
“Không có nhưng mà. Chẳng lẽ ngài còn muốn chậm một chút ư?” Mặc Thư Kỳ chất vấn Hứa U.
“Được rồi, tiểu thư bắt đầu đi.” Có thể do mọi người ích kỷ đi, cân nhắc đến thân thể của Hứa Giảo cho nên Hứa U cũng không kịp nhớ nhiều như vậy, lập tức ngậm miệng lại.
Lúc này Chanh bưng một chén thuốc đen thui đi vào, lúc cầm chén thuốc đưa cho Mặc Thư Kỳ tiện thể cho nàng ánh mắt nghi vấn.
Mặc Thư Kỳ chỉ là lắc đầu với nàng, không nói gì nữa.
Mặc Thư Kỳ đi tới bên giường, cầm chén thuốc đưa cho Hứa Giảo trên giường: “Uống cạn.”
Hứa Giảo không chút do dự nhận uống một hớp. Uống xong thuốc trước mắt Hứa Giảo bắt đầu mông lung, tiếp theo một cơn buồn ngủ kéo tới. Trong lúc bà còn gắng gượng không muốn ngủ thì Mặc Thư Kỳ nói một câu: “Ngủ đi.” Tiếp theo Hứa Giảo nhanh chóng chìm vào giấc mộng tối tăm ngọt ngào, trước khi ngủ trước mắt là gương mặt Mặc Thư Kỳ mơ hồ.
Trên giường Hứa Giảo đã cởi một nửa y phục, lưng trơn bóng lỏa lộ ra ở trước mắt Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ không chút do dự hạ châm, phần cuối mỗi cây châm liền với một sợi mảnh như sợi tóc, nhìn kỹ mới phát hiện là tơ Thiên Tằm. Mặc Thư Kỳ đưa tay lên sợi tơ Thiên Tằm kéo thẳng ra, một cánh tay khác để chồng lên phía trên, bắt đầu truyền nội lực vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]