Mấy năm nay, trấn Tây Tịnh càng ngày càng có nhiều thanh niên đi về thành phố lớn, những người còn lại trên trấn đa phần đều là những người già cao tuổi.
Thôn dân cảm thấy kỳ quái chính là, mấy thanh niên ở Hoành Quán, vẫn cứ coi giữ cái võ quán đã bị thời gian vứt bỏ, cố chấp và lạc hậu.
Càng quái lạ hơn là, con gái của Doãn gia, còn có thể đưa từ thành thị về đây một cậu trai tuấn tú. Đôi mắt màu lam đó y chang như mấy người ngoại quốc trên tivi.
Cậu trai tuấn tú kia nhỏ hơn con gái của Doãn Gia hai tuổi, nói là đến cửa cầu thân.
Thôn dân tưởng là, sau khi cầu thân, cậu trai tuấn tú sẽ trở về thành phố. Ai ngờ, cậu ta lại ở lại Hoành Quán, hơn nữa còn mãi không đi.
Tháng thứ ba sau khi cậu trai tuấn tú kia đến, Doãn Gia cử hành một buổi hôn lễ.
Đứa con gái có vẻ mặt cứng đờ của Doãn Gia kia, lấy chồng rồi.
Toàn thôn nhoáng cái náo nhiệt hẳn lên.
Thím Chu đầu thôn nói rằng, "Ôi chao, Doãn nha đầu hóa ra là biết cười."
Mẹ của chú Trương giết mổ nói, "Chỉ là khi cười thì không tự nhiên."
Tây Thi bán đậu hũ nói, "Chú rể thật là đẹp trai."
Chu Xương sửa xe đạp nói, "Cô dâu ăn vận ngầu thật."
Tuy rằng thôn Tây Tịnh có rất nhiều phong tục, nhưng hôn lễ ở Hoành Quán không theo phong cách cổ điển, mà là kiểu cách phương Tây giản lược, để cho đám người già đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-lam/3148876/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.