Nàng ở trong làn sương trắng, làn da tuyết dung mạo ngọc, vẻ đẹp không kém Phù Lạc, nhưng lại nhiều hơn một tia phiền muộn, trong mỏng manh còn có kiên cường, trong mị diễm còn có trong sáng.
Một thể mâu thuẫn, một uyển chuyển không được trải qua mưa gió thì không thể có.
“Là ngươi.” Phù Lạc lẩm bẩm.
“Là ta, ta tới đón ngươi.”
“Là ngươi đem ta đưa đến thời không này?” Phù Lạc tò mò chuyện xuyên qua của mình.
“Đúng, mà cũng không phải. Lòng ngươi có suy tư, cho nên mới đến nơi đây.”
Phù Lạc thầm than, nhất định là nguyên nhân mộng xuyên qua nhiều quá, cảm thán xuyên qua văn không thể tùy tiện xem.
“Ngươi, nguyện ý trở lại nơi ở ban đầu của mình không?”
Phù Lạc này mới ý thức, khoảnh khắc bản thân tâm niệm trông mong rốt cuộc đã tới.
Nguyện vọng tha thiết ước mơ cứ như vậy xuất hiện trước mắt, làm cho người ta trở tay không kịp.
“Nguyện ý.”
Nguyện ý đoạn tuyệt không chút lưu luyến, khiến Liên Nguyệt cũng có chút sửng sốt, ít nhất, ít nhất phải giãy dụa một chút chứ.
Đáng tiếc, về nhà, chấp niệm của Phù Lạc, đã sớm thành thói quen của tiềm thức.
Không dám đối mặt tương lai đau xót, chỉ có thể lựa chọn rời đi. Nàng, không học được dũng cảm, là người chủ nghĩa hiện đại thâm căn cố đế.
“Sau khi ngươi nói ra ngươi yêu hắn, vẫn nguyện ý rời đi?”
Phù Lạc trầm mặc, sau đó ngơ ngác hỏi, “Hắn củng không nói câu nói kia, vì sao ta còn có thể đến nơi đây?”
“Liên quan gì hắn chứ?” Liên Nguyệt hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-lac/1612164/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.