Long Hiên đế ngồi ở trên ghế rồng rộng lớn ở điện Côn Dụ, Vạn Toàn không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, không có cảm giác phát ra tức giận.
Một loại bi thương bao phủ trong điện Côn Dụ, lạnh run tận xương.
“Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi. Còn một canh giờ là lâm triều.”
Long Hiên đế lúc này mới chợt hiểu, mình lại có thể ngồi yên hơn nửa đêm.
“Bãi giá điện Can Nguyên.” Thanh âm của hắn đã khôi phục trống trải, thanh lãnh, lập tức trở lại lãnh đạm của mấy năm trước kia.
Lại thành đế vương nắm trong tay hết thảy.
Nhưng, tối nay bãi giá điện Can Nguyên cũng làm cho Vạn Toàn rất kinh hãi.
Phù Lạc say ngủ không tự giác tới gần ấm áp, Long Hiên đế quấn chăn cho nàng, ôm nàng nằm ngủ.
Vô luận lòng của bọn họ có xa bao nhiêu, ít nhất thân thể là gần.
Sáng sớm hôm sau, Phù Lạc tỉnh khi Long Hiên đế đã ngồi trên triều đình.
Nếu không phải gối đầu bên người hạ xuống, thật sự coi ấm áp đêm qua là một giấc mộng.
Trong mộng hắn vì sao phải nói: “Ta thật sự hối hận vì sao lại cứu nàng?”
Hiện giờ Phù Lạc cũng có chút không hiểu Long Hiên đế, không hiểu châm chọc ban ngày của hắn, không hiểu ấm áp ban đêm của hắn.
Hắn trái lại khiến Phù Lạc không yên bất an, nói là vô tình, vì sao ban đêm lại như vậy, nói là hữu tình, lại lấy tình gì đổi lại.
Những ngày sau, Phù Lạc trở thành người chạm tay có thể bỏng ở hậu cung Viêm Hạ.
Cho dù quý như hoàng hậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-lac/1612155/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.