Edit: Y Giai
Phù Lạc không biết tung tích sau này của vị Thái tử Ấn Sơn quốc, nghe nói là bị thương bỏ trốn, nàng chỉ biết là nàng lại trở về bên người Long Hiên đế.
Hắn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thâm thúy, rốt cuộc nhìn mà không hiểu hàm ý trong mắt của hắn, khôi phục là Long Hiên đế lần đầu gặp, hoàng đế cao cao tại thượng.
Là hắn từ phía sau lưng ôm mình mang ra, thương thế của hắn không biết có sâu không, đã tốt chưa?
Trở lại trên xe ngựa mới nhìn thấy trên bạch sam của hắn đã nhiễm vết máu màu đỏ, “Thương thế của ngươi ~~” Tay Phù Lạc còn chưa đụng đến miệng vết thương của hắn, đã bị hắn vỗ lên, ánh mắt toát ra ý tứ ghét bỏ.
“Gia ~~” Bích Ngô Lộng Ảnh chạy lên, vì hắn thay thuốc, Phù Lạc ngồi ở trong góc xe ngựa giống như một người ngoài cuộc. Ánh mắt không hề thông cảm của Lộng Ảnh cùng Bích Ngô, khiến Phù Lạc cảm thấy không khỏi áy náy. Tại sao Long Hiên đế lại phải tùy ý thương tổn bản thân, mà không lựa chọn né ra, lại giống như mình đã phạm vào đại tội? Đáng giận nhất chính là, mình lại còn đồng cảm, chẳng lẽ thật sự trời sinh bị ngược? Phù Lạc ai thán một trận.
Đoàn người Long Hiên đế cũng không dừng lại lâu ở Biến châu, ngựa không dừng vó tiến đến kinh thành. Mình không hề cùng Long Hiên đế ngồi chung một chiếc xe, thời gian nghỉ ngơi, ánh mắt hắn nhìn mình giống như người lạ, không đau không ngứa.
Đãi ngộ như vậy khiến Phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-lac/1612137/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.