Tửu lượng hai người đều tốt nhưng Việt Hành cũng không để Bạch Dương uống quá nhiều. Lúc ăn uống gần xong xuôi, chợt Bạch Dương gọi một tiếng “Anh Việt”, Việt Hành bèn đặt ly xuống và nhìn cậu.
Yết hầu của Bạch Dương khẽ chuyển động. Cậu húng hắng một tiếng, có chút ngập ngừng, “Thế anh…”
Cậu hỏi được một nửa thì lại cảm thấy xấu hổ, bèn xua tay rồi bảo không có gì.
Việt Hành nheo mắt, có lẽ đã biết ý cậu muốn hỏi, bèn bảo, “Anh thích em, muốn em trở thành “người bên cạnh”.”
Bạch Dương liếc anh, có chút cứng ngắc nhưng vẫn không kìm được nụ cười, “Em có tính hỏi cái này đâu.”
“Hửm?” Việt Hành dựa lại gần cậu, cố ý trầm giọng, “Thế em muốn hỏi cái gì?”
Bạch Dương bị anh nhìn tới mức vành tai đỏ ửng. Cậu nhóc hai mươi tuổi đầu làm sao tâm lý vững bằng người đàn ông đã ba mươi, chỉ đành ngoảnh đầu sang chỗ khác, không cho anh nhìn tiếp.
Việt Hành khẽ cười thành tiếng, “Em cũng có lúc biết ngượng sao.”
“À,” Bạch Dương đưa tay cọ mũi, cố tỏ vẻ bình tĩnh, “Sao em lại không biết chứ. Da mặt em mỏng lắm đó.”
“Thế thì vừa khéo rồi,” Việt Hành nói, “Anh thích lợi dụng người da mỏng đấy.”
Bạch Dương quay mặt qua, nhìn vào mắt anh.
Việt Hành cũng không bỡn cợt nữa, nghiêm túc hỏi, “Em có cho không?”
Bạch Dương chớp chớp mắt rồi choàng tay qua cổ Việt Hành, “Cho chứ, sao lại không cho được.”
Cậu vừa dứt lời, Việt Hành lập tức hôn lên môi cậu.
Khi nụ hôn ấy kết thúc, hai người cùng thở dốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh/931292/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.