“Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Thấy Phó Uyên bị đuổi mà vẫn ngồi ì ra chưa chịu đi, Vu Duệ nản lòng thoái chí dựa lưng vào ghế sofa, cúi thấp đầu nói. “Muộn rồi, anh về đi.”
“Tại sao?” Phó Uyên khẽ nhíu mày nhìn cô.
Cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, chậm rãi dời tầm mắt sang chỗ khác, nhàn nhạt đáp: “Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, mập mờ dây dưa với một người đàn ông lâu ngày, tôi sẽ không tự chủ được mà nảy sinh tình cảm với người đó. Ví dụ như là thích, hoặc là yêu.”
Phó Uyên nghe xong những lời này, nhịn không được nở nụ cười. Anh nhìn chằm chằm Vu Duệ, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.
“Tôi không biết yêu là gì, cũng không có niềm tin vào cái gọi là tình yêu, bởi nó là thứ không đáng tin nhất trên đời. Tôi không muốn ai yêu mình, cũng sẽ không yêu ai.” Giọng điệu của Phó Uyên đột nhiên trầm buồn. “Tôi thích cô là sự thật, cũng muốn cùng cô làm mấy chuyện thân mật như những đôi nam nữ khác. Nhưng nếu cô yêu cầu một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc lâu dài, tôi nghĩ mình không thể đáp ứng cô được.”
Vu Duệ không trả lời, cô ngồi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh sột soạt do đối phương đứng dậy.
Nhìn bóng lưng rời đi của Phó Uyên, cảm giác mất mát chợt trào dâng, nhưng cô rất nhanh đã thoát ra khỏi thứ cảm xúc đó, hoàn toàn thanh tỉnh trở lại.
Bọn họ suy cho cùng đều là những người giống nhau, không dễ giao trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh-bat-dac-di/454710/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.