Bàn tay đang nắm chặt của Phó Uyên chậm rãi buông lỏng rồi lại co vào, sau khi lặp lại mấy lần động tác này, anh mở cửa ban công đứng dựa vào lan can, phiền não đốt một điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi, sau đó thở ra làn khói mịt mù.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình bị đánh bại, lại không có tư cách phản công.
Ngón tay thon dài lướt trên bàn phím điện thoại, Phó Uyên nhắn cho Vu Duệ một tin “Đã ngủ chưa?”, thế nhưng ba từ đó lại không được gửi đi.
Tắt điện thoại, Phó Uyên rơi vào trầm tư, anh biết mình không thể giả vờ bình tĩnh được nữa.
Anh dùng tay dập tắt điếu thuốc, quay vào nhà cầm áo khoác gió trên sofa đi ra mở cửa.
…
Vu Duệ liếc qua bình hoa hồng kiều diễm trên bàn trà, cúi đầu xuống ngửi một hơi, hương thơm thoang thoảng say mê lòng người ngay lập tức bay vào khoang mũi, cả một ngày mệt mỏi bỗng chốc trở nên tươi sáng hơn.
Cô trở về phòng, chui vào phòng tắm tẩy trang, thay bộ quần áo ngủ, bôi kem dưỡng da, sau đó lên giường nằm đắp chăn, hai mắt dán vào phong thư hồng phấn đã hơi bạc màu trên tay.
5 năm dài đằng đẵng trôi qua, sau khi người kia lại một lần nữa xông vào thế giới của cô, cho dù chưa hề làm ra chuyện kinh khủng không thể chấp nhận nổi, vậy mà chỉ cần anh ta trả lại lá thư tình năm xưa, chớp mắt đã làm cô hoảng hốt.
Nằm vắt tay lên trán một lúc lâu mà hai mắt vẫn thao láo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh-bat-dac-di/454703/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.