Tần Phi lấy được số điện thoại của Bạch Yên, lại không hiểu bằng cách nào có thể hẹn được chị đại Bạch đi uống cafe đàm đạo.
Năm đó, Vu Duệ vì chuyện anh ta đi du học mà sống dở chết dở, trong khi anh ta nói đi là đi luôn, từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn về phía sau lưng lấy một giây. Bạch Yên là người biết rõ sức ảnh hưởng của Tần Phi lên cuộc đời Vu Duệ, cho nên vẫn luôn không có ấn tượng tốt đẹp với anh ta.
Cô cố ý giẫm thật mạnh giày cao gót lên sàn nhà, tạo thành tiếng vang thu hút sự chú ý của Tần Phi. Nhìn thấy dáng vẻ giật mình của anh ta, Bạch Yên vô cùng hài lòng, giả vờ kinh ngạc nói: “Yo, cơn gió độc nào đưa Tần đại thiếu gia người gặp người tránh hoa gặp hoa tàn của chúng ta đến đây vậy?”
Lời lẽ mỉa mai của Bạch Yên khiến sắc mặt Tần Phi trong giây lát trở nên khó coi, anh ta cười yếu ớt nói: “Bạch Yên, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cậu không thể cho mình sắc mặt tốt một chút sao?”
Bạch Yên phớt lờ lời thỉnh cầu này, vừa yên vị đã trực tiếp ném ra một câu: “Trong điện thoại cậu nói muốn hỏi tôi vài chuyện đúng không? Hỏi đi, nhưng có trả lời hay không, đó là chuyện của tôi.”
“Ừm, mình muốn hỏi cậu về Phó Uyên, hàng xóm của Vu Duệ. Cậu có quen anh ta không?” Tần Phi cũng không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Phó Uyên của Hằng Uyên?” Bạch Yên ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy.”
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh-bat-dac-di/454701/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.