Hội trường buổi dạ tiệc có rất nhiều gương mặt quen thuộc, Phó Uyên vốn không có hứng thú với thể loại xã giao toàn là thăm dò lẫn nịnh bợ này, vừa đến nơi đã lập tức kéo Vu Duệ vào khu nghỉ ngơi của khách quý ngồi chơi xơi nước.
Trái lại, Vu Duệ vất vả lắm mới tranh được cơ hội xuất hiện ở đây, lại chỉ có thể ngồi làm bình hoa thì rất không cam tâm. Phó Uyên thấy cô cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên, bèn phì cười nói: “Thích thì cứ đi dạo một vòng, lát nữa nhớ quay lại đây, tôi dẫn cô đi làm quen với mấy nhân vật lớn trong ngành quảng cáo. Cô muốn quảng bá thương hiệu thì phải đẩy mạnh việc tiếp xúc với các đơn vị bảo trợ truyền thông.”
Vu Duệ như nhận được lệnh ân xá, chẳng biết nghe vào tai được mấy chữ đã vui sướng nhảy tót một cái lẫn vào dòng người không phú thì quý.
Phó Uyên ngồi một mình có chút buồn chán, liền lôi điện thoại ra kiểm tra email, vừa ngẩng đầu lên đã gặp ngay phải một vị khách không mời mà tới.
Người phụ nữ trước mặt anh mặc một bộ váy màu đỏ nhung cắt may cầu kì, găng tay ren đen dài đến khuỷu tay, kết hợp với khuyên tai cùng vòng cổ kim cương Bvlgari. Không hề ngoa khi nói rằng, từ đầu đến chân cô ta ngời ngời khí chất sang trọng cao quý lại vô cùng ưu nhã gợi cảm.
“Người như anh mà còn cần phải tham gia mấy cái thể loại tiệc chiêu thương này sao?” Dương Minh Châu mỉm cười nhìn Phó Uyên, giọng điệu quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh-bat-dac-di/454691/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.