Phó Uyên duỗi hai tay ôm lấy eo Vu Duệ, kéo cô gần sát vào anh. Anh vuốt một sợi tóc loà xoà trước trán cô ra sau vành tai, thấp giọng nói: “Tôi nói cho cô một bí mật nhé.”
“Bí mật gì?” Vu Duệ bày ra vẻ mặt phòng bị, ngữ điệu có chút dè chừng.
“Vu Duệ, cô rất xinh đẹp.” Phó Uyên ghé sát môi vào tai cô, thì thầm một câu. Hơi thở nóng rực mang theo hương rượu nhàn nhạt khiến cô nhất thời bối rối không biết phải làm sao, tay chân trên người bỗng trở nên thừa thãi.
“Anh say rồi, say đến hồ đồ rồi.” Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh.
“Tôi có say đâu.” Ngón tay Phó Uyên khẽ vuốt ve dọc theo xương quai hàm thanh thoát của cô, dừng lại trên cái cằm nhọn nhỏ xinh.
Khoé miệng Vu Duệ đang hé mở, anh không tự chủ mà dùng ngón cái vuốt nhẹ cánh môi dưới của cô, cảm giác mềm mại truyền đến đầu ngón tay, thân thể lại bùng lên cơn khô nóng như bị lửa thiêu đốt.
Vu Duệ cũng cảm nhận được sự biến đổi nho nhỏ trên người anh, cô như bị điện giật bất ngờ đẩy anh ra, còn bản thân cũng chật vật lui về sau hai bước.
Phải thừa nhận rằng trong một tíc tắc, Vu Duệ suýt chút nữa đã rơi vào ma lực của thứ cảm xúc rung động đầy dụ hoặc kia, đó là thứ cảm xúc khó có người phụ nữ nào có thể khống chế.
Cô không dám lại gần mà chỉ đứng từ xa im lặng nhìn anh một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Phó Uyên, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh-bat-dac-di/454679/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.