Vu Duệ rất muốn hỏi anh ta tại sao lại chuyển đến đối diện nhà mình, nhưng hình như câu hỏi đó có vẻ hơi tự mình đa tình rồi thì phải.
Cô tìm cách xua đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Nhưng làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Vu Duệ vẫn còn đang hoang mang, Phó Uyên đã mở miệng trước, khoé môi cong lên thành một vòng cung nhỏ: “Thật trùng hợp! Nhà cô Vu ở số 4604, còn tôi sống ở nhà số 4603 phía đối diện, vậy là sau này chúng ta sẽ thành hàng xóm của nhau rồi. Xem ra tôi với cô rất có duyên.”
“Phải, đúng là có duyên, nhưng mà là nghiệt duyên. Tôi thấy chắc chắn mình đã gom hết xui xẻo của cả năm nay dồn vào tháng này rồi đấy.” Vu Duệ mồm mép nhanh nhảu đáp trả.
Cô còn định xỏ xiên thêm mấy câu, trong đầu chợt nhảy ra câu nói không nhớ là của ai: “Đối với người mình không ưa, im lặng mới là đỉnh cao của sự khinh bỉ.”
Người xa lạ thôi mà, đâu cần lãng phí nước bọt đấu võ mồm làm gì.
Vu Duệ lười để ý đến anh ta, càng không có hứng thú xem anh ta chuyển đồ đạc vào nhà, thế nhưng vừa xoay người định đi về phía thang máy thì khuỷu tay của cô đã bị người ta túm nhẹ.
Phó Uyên kéo cô lại, Vu Duệ không vui nhíu mày. “Anh lại muốn làm gì? Sao cứ hở ra là động tay động chân thế?”
Anh ta nghe cô nói vậy lập tức buông tay cô ra, chớp chớp mắt vẻ vô tội. “Cô rảnh không? Có thể bê giúp tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh-bat-dac-di/454674/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.