Sau khi chủ động tách ra, Phó Hân suýt nữa đã quên mất cách hô hấp như thế nào nên không thể mở miệng nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt ai oán ngập hơi nước nhìn thiếu niên đứng gần ngay trước mặt.
Vi Nam vẫn muốn hôn cô nồng nhiệt hơn nữa, cậu lưu luyến nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, cẩn thận hỏi: “Sao lại không cho hôn nữa?”
Phó Hân nhỏ giọng nói: “Hết hơi, không thở được.”
Thực ra là do răng hai người va vào nhau làm cô đau đến hoa cả mắt!
Vi Nam khẽ nhếch một bên khóe môi, cười dịu dàng nói: “Cậu thấy thế nào? Có thoải mái không?”
Phó Hân hơi ngẩn người, nhanh chóng cảm thấy xấu hổ mà dùng mu bàn tay định lau chùi hai cánh môi, liền bị Vi Nam đè tay lại.
Cậu yên lặng giây lát, sau đó thật thà thừa nhận: “Tôi chưa hôn ai bao giờ… vừa rồi chắc là không tốt lắm nhỉ…”
Chính cậu cũng nhận thức được nụ hôn trúc trắc kia rất không thuận lợi, bởi vì cậu chưa nắm được phương pháp.
Phó Hân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của đối phương, mấy giây sau mới rặn ra được một câu: “Ừ, ai chẳng biết đồ mọt sách như cậu chưa hôn môi bao giờ.”
Cô không muốn chê cười kĩ thuật của cậu, bởi vì ban nãy cậu thực sự rất nghiêm túc, cũng rất chân thành.
Vi Nam bỗng chẳng nói chẳng rằng nâng cằm cô lên, một tay giữ sau gáy cô, nghiêng đầu xuống lẳng lặng hôn cô lần nữa. Nụ hôn này dịu dàng hơn rất nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh-bat-dac-di/3112600/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.