" Thơm quá." Vừa bước vào tẩm phòng của Hoàng đế đã bị một mùi hương thu hút, Ân Ly thật thích loại hương nhẹ dịu ngọt này. Y đảo mắt khắp nơi cũng không thể tìm ra được thứ mà mình chắc chắn là phát mùi hương, hướng mắt đến nơi cánh cửa sổ lớn đóng kín khiến y tò mò ngước mặt nhìn hoàng đế: " Phụ hoàng!"
Hắn không nói mà chỉ gật đầu, vừa nhận được sự đồng ý y liền thật cao hứng. Ân Ly thả ra tay hắn rồi chạy đi. Minh Hạo nhìn xuống bàn tay trống không của mình, vừa rồi còn cảm nhận thật rõ sự mềm mại ấm áp, hiện bị bỏ quên khiến hắn cảm thấy có chút hụt hẫng.
Không để ý thấy tâm trạng kẻ phía sau không tốt, Ân Ly với tay muốn mở ra cửa lại không cách nào với tới. Y lập tức chạy đến bên thư án đánh giá chiếc ghế cạnh đó, thứ này y tuyệt đối không đủ sức kéo đến bên kia nha.
" Ân nhi."
Ân Ly nhìn lại Minh Hạo, y chợt nghĩ ra cách khác tốt hơn nhiều. Nghĩ liền làm, y hé môi cười khẽ một tiếng rồi lại chạy trở về trước mặt hoàng đế đưa lên hai tay: " Phụ hoàng."
" Làm gì?"
" Mau bồng ta, ta muốn xem bên ngoài cửa sổ đó." Ân Ly thầm cười trong bụng, dọc đường được hắn bồng đến cũng không phải ít người biết. Nhưng tự mình ra lệnh thế này càng thú vị hơn, hắn là người tính khí thế nào Ân Ly đương nhiên sẽ hiểu. Cho dù là y trước kia đi nữa mỗi lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hoang-cua-ta-la-tuyet-doi/2232562/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.