" Ân nhi, dậy rồi sao?" Hoàng đế ân cần chỉnh lại đầu tóc có chút rối của Ân Ly, không ngờ y lại chu môi ra vẻ giận dỗi: " Chuyện gì?"
" Đại ca đến phụ hoàng cũng không có đánh thức ta dậy, đã mấy hôm rồi không có gặp huynh ấy."
Minh Hạo trầm giọng: " Ngươi và hắn rất thân thiết sao?"
" Đương nhiên là vậy." Vừa nói Ân Ly đã chủ động leo xuống giường, y một đường chạy đến nhào đến trên người Minh Luân: " Đại ca."
" Tiểu thập." Đã thành thói quen, Cung Minh Luân thấy tiểu tử chân trần chạy đến thì cúi thấp người để y dễ dàng ôm lấy cổ mình, hắn cũng như vậy bế y đứng lên: " Tiểu thập... đệ tại sao...?"
" Đại ca?"
" Đệ có thể nói chuyện được rồi?"
" A!" Đến lúc này mới nhớ ra Minh Luân vẫn chưa biết gì việc mình có thể nói, Ân Ly xoa xoa chiếc cổ nhỏ của mình: " Là... là do vị y sư đã giải độc cho ta, chính ngài ấy đã giúp ta có thể nói chuyện nha."
" Còn có việc như vậy?" Cung Minh Luân xem thập đệ của mình như trân bảo vô giá mà nâng niu, chỉ sợ cưng chiều y không đủ. Việc khiến hắn luôn tự trách nhất là không thể làm gì với căn bệnh lạ của Ân Ly, bây giờ có thể nghe được y nói chuyện thật khiến hắn không cách nào tả hết được niềm vui trong lòng: " Nếu chỉ mới trông qua thật không thể nói được vị công tử nọ lại có y thuật cao minh đến vậy, ta nhất định phải tìm y để thỉnh giáo một lần."
" Đại ca có gì để thỉnh giáo người ta chứ? Huynh cũng không phải người học y, đừng nói muốn áp dụng trên người ta, nếu nhất định phải như vậy... ta thà cứ để thái y trong cung chiếu cố vẫn tốt hơn."
" Tiểu tử này." Minh Luân cười thành tiếng: " Có thể nói chuyện liền biết đối phó cả ta, đệ có cần ngọc hồ lần trước nữa hay không đây?"
" Có, đương nhiên là có nha." Ân Ly úp mặt vào ngực Minh Luân dụi dụi làm nũng: " Huynh nhất định sẽ cho ta mà phải không?"
" Đệ thật....!"
" Các ngươi nghĩ thượng thư phòng là đâu, có thể để tùy tiện trò truyện cười nói trước mặt trẫm?"
Cung Minh Luân chợt nhận ra mình lại vừa thất lễ trước mặt hoàng đế, hắn rất ít khi phạm lỗi, không ngờ lần này khiến cho Minh Hạo nổi giận đến lớn tiếng. Thả Ân Ly trên tay xuống, Minh Luân lập tức quỳ gối cúi đầu: " Nhi thần biết tội, xin phụ hoàng trách phạt."
" Nói hay lắm, người đâu."
" Phụ hoàng." Ân Ly nhận ra hoàng đế thật sự đang vô cùng tức giận, nếu như vậy Minh Luân nhận phạt chắc chắn thảm rồi. Nghĩ tới y cũng quỳ xuống: " Ân nhi cũng xin nhận phạt."
" Ngươi...!"
" Tiểu thập?"
" Phụ hoàng, là Ân nhi và đại ca cùng có lỗi, nếu phải phạt đại ca, đương nhiên Ân nhi cũng phải chịu phạt."
" Hỗn láo, trẫm xử phạt ra sao lúc nào mới đến phiên ngươi lên tiếng?"
" Ta...!"
" Xin phụ hoàng bớt giận." Hoàng đế đối với các hoàng tử bọn họ nghiêm đến đâu Minh Luân hiểu rõ nhất, Ân Ly lại trước mặt hắn dám nói năng lung tung. Minh Luân lo sợ chọc đến hắn giận hơn nữa thì quả thật không tốt: " Thập đệ nhỏ tuổi không hiểu chuyện, xin người đừng trách đệ ấy."
Minh Hạo thật là đã tức giận lên đến đỉnh đầu, vừa thấy Ân ly cùng Minh Luân thân thiết xong y lại còn dám muốn cùng chịu phạt. Hắn không nói gì để giữ mình bình tĩnh lại khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn.
Ân Ly cũng không phải không biết tính Minh Hạo sẽ vì mình xin phạt mà tức giận, y chờ đến đúng thời điểm thì liền giở trò cũ thường dùng với Minh Luân. Đôi mắt to tròn dâng lên một tầng sương trắng, chớp vài cái đã chảy ra nước mắt: " Phụ hoàng... Ân nhi quỳ thật là đau lắm a." Vừa nói, y còn không quên nhìn Minh Hạo tỏ vẻ đáng thương, tay lại xoa xoa hai đầu gối của mình.
Rõ ràng bản thân đang tức giận đến khó kiềm chế được, vậy mà chỉ vừa thấy Ân Ly khóc một tiếng thì đã liền quên mất cơn thịnh nộ của mình, tuy vậy hắn vẫn cố làm như không thấy gì: " Biết đau còn không mau đứng dậy?"
" Vậy.... phụ hoàng sẽ không mắng Ân nhi, sẽ không phạt Ân nhi và đại ca chứ?"
" Ngươi...!" Minh Hạo muốn cũng không thể tức giận hơn nữa khi y cứ nước mắt ngắn nước mắt dài quỳ ở đó, cuối cùng hắn cũng phải nhường bước: " Minh Luân."
" Có nhi thần."
" Những chuyện cần phải làm ngươi đã tự mình hiểu rõ, không cần trẫm phải đích thân ra lệnh nữa."
" Vâng thưa phụ hoàng."
" Lui ra ngoài."
" Nhi thần cáo lui." Không ngờ hoàng đế thật sự như vậy liền cho qua, Minh Luân nhìn sang Ân Ly một lần rồi mới trở ra ngoài.
Minh Hạo im lặng nhìn Ân Ly cứ như vậy một hồi mới thở dài hạ giọng: " Ngươi muốn quỳ đến khi nào?"
" Phụ hoàng!"
" Còn không mau lại đây?"
" Ân!" Dùng tay lau nước mắt trên mặt mình, Ân Ly đứng dậy lại làm như mình bị ngã ngồi xuống trở lại.
Minh Hạo lo lắng đến quên hết thể diện đế quân, hắn thật nhanh đi đến mang Ân Ly thật gọn bế lên rồi trở về giường ngồi xuống. Dịu dàng xoa nhẹ đầu gối y, hắn quan tâm hỏi: " Đau lắm sao?"
" Ân... phụ hoàng." Cái gì mà đau chứ? Y quỳ cũng chưa có được bao lâu, cho dù còn là tiểu hài tử cùng lắm chỉ hơi tê một chút thôi, hắn như vậy cũng không nhận ra y là đang làm bộ?
Minh Hạo khẽ mắng: " Lần sau đừng có dùng cách này để xin tội, người nói một lần không được lại hai lần, còn khiến mình bị thương ta mới nhất định xử phạt."
Ân Ly tự cười chính mình, ngày trước quỳ đến ngất xỉu trước cửa Thừa Lan cung, Huyền Kỳ thà tự mình cắn răng chịu đựng cũng không muốn nhận sự thương hại của Minh Hạo. Lúc này y chỉ vì muốn được hắn quan tâm mà không ngại làm ra bộ dạng trẻ con như vậy, nếu không phải đã đi qua cửa tử để biết được tâm ý của hắn, Ân Ly sợ rằng mình sẽ không bao giờ có can đảm để hưởng thụ loại cảm giác ấm áp này: " Phụ hoàng!"
" Vẫn còn đau?"
Ân Ly lắc đầu: " Ân nhi chỉ là rất vui vì người quan tâm ta, lo lắng ta. Phụ hoàng như vậy sẽ không phải tức giận Ân nhi." Nếu trước kia ta chịu nhìn nhận sự quan tâm này, có lẽ sẽ không khiến cho người phải chờ đợi lâu như vậy. Không cần biết người có chấp nhận đước nó, đến một ngày ta nhất định tự mình nói với người, ta chính là Huyền Kỳ.
" Sư phụ thật sự muốn bỏ mặc đại sư huynh không quản đến?"
Lão Khang Dương mỗi lần nghe đến kẻ này lại tâm trạng không tốt, lão cho đến thời điểm hiện tại mọi sự trên đời đều có thể nhìn thấy trước không ít. Chỉ riêng duy nhất hắn lại không thể nắm được: " Vi sư không phải không muốn quản đến, chỉ là tiểu tử này nằm ngoài khả năng của ta."
" Nếu nói như vậy... một khi đại sư huynh đi lầm một nước liền không có cách nào ngăn cản?"
Xem thấy vẻ lo nghĩ của Niêm Lai Thần, cũng khó trách y vì sao để tâm đến vậy với tên nhi tử này của lão: " Không cần quá đề phòng Dạ Minh, trừ khi hắn thật sự gây tổn hại đến cả những sư huynh đệ khác, còn lại mặc kệ hắn thế nào ngoài kia."
" Sư phụ cho rằng có khả năng huynh ấy sẽ ra tay với cả những người còn lại?"
" Mong rằng tất cả đều do ta suy nghĩ nhiều." Lão xua tay: " Cho đến khi thất sư đệ của ngươi vượt qua mạng kiếp, vi sư không có khả năng lo đến những việc khác."
" Mạng kiếp? Thất sư đệ nhìn qua có thể thấy mệnh số vô cùng tốt, đệ tử không đoán ra được y sẽ còn có một cái nguy này." Niêm Lai Thần không cần suy nghĩ lại nói: " Sư phụ đột nhiên xuất hiện ở Vinh Bích quốc, còn bí mật cho gọi đệ tử đến đây tình cờ cứu được thất sư đệ đang nguy kịch. Cứu y không khó nhưng người lại không tự mình ra tay, lẽ nào sức mạnh của người...!"
Thấy sư phụ không nói chỉ nhắm mắt lắng nghe, Niêm Lai Thần đem tất cả những gì mình nghĩ nói ra: " Sư phụ nhận mỗi một người trong số đệ tử đều có một nguyên do khác nhau, tuy mọi người cho rằng người nhận chúng ta dốc lòng dạy dỗ là việc hết mức bình thường. Nhưng đệ tử lại cho rằng, đây là sư phụ người...!"
Lão Khang Dương chậm mở mắt, lão nhẹ giọng: " Vi sư thế nào?"
" Sư phụ người từ khi bắt đầu đã luôn tồn tại, đệ tử từng tìm hiểu được từ thuở xa xưa... hai đứa trẻ song sinh được sinh ra là bắt nguồn của Vân Ấn và Linh khí...!"
" Được rồi."
" Người chính là đang lập nên một quy luật tuyệt đối không thể thay đổi, mỗi người đệ tử đều có...!"
" Lai Thần."
Niêm Lai Thần tư thế chỉnh chu, y đưa hai tay ra phía trước, bàn tay chèn lên nhau cúi đầu kính cẩn: " Sư phụ?"
" Cuộc đời vô hạn này của vi sư tiếp nhận bảy sư huynh đệ các ngươi, mỗi người mỗi tính không thể quản. Dạ Minh hung tàn bạo ngược, từ sớm không để ta tại trong mắt mà tự ý rời khỏi. Thiệu Nghiêm lại thâm sâu khó lường, không thể nắm bắt. Bình Phi tiểu tử này tuổi nhỏ ngang bướng lắm trò không hiểu chuyện, cuối cùng chỉ tự chuốc khổ vào người. Thừa Ngạn ngay thẳng chính chắn, làm việc gì cũng theo lễ nghĩa, nhưng cũng vì vậy mà tự kiềm hãm khả năng của mình. An Vinh hoạt bát tính tình lại quá ương ngạnh, chỉ biết làm theo ý mình không thiết thiệt thòi bản thân. Ân Ly hoàng tử lại tinh ranh nghịch ngợm, đủ mọi việc làm vi sư đau đầu...!"
" Chúng đệ tử đã khiến sư phụ nhọc lòng."
Lão gật đầu: " Chỉ có ngươi thông minh lanh lợi cũng không phô trương bản thân, sư phụ sớm đã biết rồi ngươi cũng sẽ tìm ra được bí mật này."
" Sư phụ."
" Vi sư lợi dụng nhi tử, lợi dụng đồ đệ, sử dụng các ngươi vì mục đích của bản thân mình. Ngươi... không trách vi sư chứ?"
Niêm Lai Thần cuối đầu lại sâu hơn, một lúc y mới có thể thốt ra tiếng: " Người có ân nuôi dưỡng dạy bảo, chúng ta được như hôm nay đều là nhờ vào sư phụ người. Huống hồ những gì sư phụ làm là để giữ vững quy luật nhân sinh được định ra, không thể nói là người đang lợi dụng chúng ta."
Lão Khang Dương chỉ cười nhẹ rồi lại nhắm hai mắt: " Ngươi hiểu là tốt rồi, ra ngoài đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]