Chương trước
Chương sau
Từ khi xuất phát từ hoàng thành Vinh Bích cũng đã qua hết mười ngày, Ân Ly thấp bé ngồi trên lưng ngựa trông có chút không tương xứng. Y nhìn một vùng đất trống khá rộng phía trước thì lại có chút bất nhẫn: " Để đến lãnh thổ Bắc địa đúng lý chúng ta không cần phải mất nhiều thời gian như vậy, tất cả cũng do An đại tướng quân cứ nhất định đề phòng mọi tình huống khiến lộ trình bị thay đổi."

An Khương Tề cưỡi ngựa ngay phía sau cho dù nghe thấy lời của Ân Ly, thế nhưng đến một cái nhăn mày cũng không hề có. Hắn vẫn cứ im lặng, mắt không rời khỏi tiểu bạch tử kia để chắc chắn y sẽ không bị rơi khỏi lưng ngựa.

" Tiểu Thập."

Nghe gọi Ân Ly nhìn sang người đang đi cạnh bên mình: " Ân, đại ca?"

" Ngồi nghiêm chỉnh một chút, cẩn thận đá phải hông ngựa."

" Ân." Hơi đánh giá Minh Luân trong trang phục của An gia quân, đại ca y bình thường đều là bận hoàng y của hoàng tử, anh tuấn tiêu sái như vậy. Không ngờ khi đổi thành thường phục trông lại hòa nhã hơn rất nhiều, đây có thể nhìn ra được điểm khác nhau của hắn và Minh Hạo.

Minh Luân nhìn về sau một lát lại nói: " Nên nói thế nào, ta đồng ý với An tướng quân. Trên đường đi gặp không ít những kẻ muốn tấn công đệ, không thể không đề phòng hơn."

" Thế nhưng cũng không cần kéo dài thời gian như vậy, nếu ở Huyền Bắc Linh lại kéo dài cho dù muốn thật sớm thì đến lúc về đến được hoàng cung cũng mất ít nhất gần hai tháng."

Minh Luân mỉm cười: " Ra là đệ muốn sớm trở về hoàng cung, có phải đã cảm thấy nhớ phụ hoàng rồi không?"

" Nhớ...?" Ân Ly bị nói trúng khiến mặt mày đỏ lự, y lại nhìn về phía trước mà thúc ngựa đi nhanh hơn: " Đệ cũng không có nói như vậy."

" Đệ cưỡi ngựa còn chưa vững, đừng hấp tấp."

" Qua khỏi chỗ này là đến Hằng Dương đúng chứ, đệ không muốn chờ nữa." Ân Ly đúng là chỉ mới biết cưỡi ngựa, nhưng cảm giác làng gió thổi qua trên da mặt khiến y thật thích thú. Đây chính là cảm giác tự do mà Minh Hạo từng nhắc đến sao? Hắn lo rằng y sẽ vì cái tự do bên ngoài bức tường thành này mà bị hấp dẫn, cũng không thể trách nếu hắn lo lắng đến vậy.

" Hừ." An Khương Tề khẽ một tiếng không hài lòng, hắn cao giọng: " Phải theo sát thái tử điện hạ."

Vừa vượt qua khỏi khoảng đất trống Ân Ly vội kéo cương ngựa lại, nơi này là một vùng nông trại bỏ hoang, dưới chân đất đai khá trơn trợt. Nhìn sơ qua những chuồng gia súc xập xệ cùng những ngôi nhà bị bùn lầy lấp khá cao mà ngạc nhiên: " Sao lại?"

" Nơi này là vùng ngoại viên dùng để chăn nuôi và trồng trọt của người dân thuộc Hằng Dương."

" Đại ca?"

Minh Luân đuổi kịp Ân Ly lại nói: " Nhờ có con sông lớn Hà Thường mà sinh hoạt đời sống của họ rất tốt, nhưng năm nay mưa lớn lại liên tiếp không ngớt, khiến nước sông dâng cao xảy ra một trận lũ lụt lớn dẫn đến nhiều người dân thiệt mạng, ngay cả ruộng đồng cũng hầu hết cũng bị hủy hoại. Sau khi nước rút nơi này mới trở nên hoang tàn đến vậy."

Ân Ly lo lắng: " Lần đó thị sát phụ hoàng cử huynh đi là vì chuyện này, vậy những người còn sống thì sao?"

" Vì vùng này thấp hơn so với những nơi khác nên khi những cơn mưa vẫn chưa dứt hẳn thì rất có khả năng sẽ lại xảy ra lũ một lần nữa, vì vậy nên Kinh Bắc vương đã ra lệnh những người còn sống đều phải di chuyển vào trấn Hằng Dương. Họ đều được cấp phát lương thực và chỗ ở nên sẽ ổn thôi."

" Vậy thì thật tốt."

Minh Luân nói vậy nhưng thật sự vẫn cảm thấy nhiều điều kỳ lạ, đúng là khi nước rút người dân đều đã di chuyển vào Hằng Dương, nhưng sau đó vì có Kinh Bắc Vương cho người cứu trợ ổn thỏa người dân liền lập tức lại có động lực khai hoang trở lại, nhưng hiện tại so với lúc hắn trở về hoàng thành xem còn hoang tàn hơn, không những vậy còn có vết tích của việc bị quấy phá của con người.

" Bùn đất này rất trơn, điện hạ tốt hơn không nên cưỡi ngựa nữa." An Khương tế vừa nói vừa đảo mắt một vòng: " Con đường bên kia đất đã khô cứng hơn, người trước trở vào xe ngựa, đợi khi vào đến thành Hăng Dương rồi tìm chỗ để nghỉ chân."

" Ngay cả nữ nhi như Tiểu Yến cũng có thể cưỡi ngựa, ta tại sao lại..."

" Tiểu Thập." Minh Luân chặn lời y: " Nghe lời đại ca, nhanh trở lại xe ngựa đi."

Ân Ly tuy rằng muốn hóng gió bên ngoài thêm chút nữa, thế nhưng mỗi khi đại ca muốn nghiêm giọng với mình thì y lại khó cải được: " Hiểu rồi."

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Suốt cả buổi học đầu cửu hoàng tử cứ để đâu đâu, bài giảng của Lý thái phó lại giống như tiếng muỗi vo ve vo ve bay xung quanh tai mà chẳng vào được câu nào.

Cung Ly Lung hết ngáp ngắn lại ngáp dài làm đến Cung Duy Anh nhìn thấy đã khó chịu xem thường, y mắng thầm: " Đúng là thứ đồ ngu ngốc, chẳng có tiền đồ."

Lý thái phó đương nhiên là nhìn thấy nhưng cũng chẳng lên tiếng la mắng, cửu hoàng tử này không phải là khó bảo, rầy la hay phạt chép sách y đều thật thà lắng nghe và vâng lời, thế nhưng chỉ hôm sau thì y như rằng lại trở về như cũ. Lão lắc đầu nói: " Các vị hoàng tử, hôm nay đến đây thôi."

" Tiễn lão sư."

" Ly Lung." Chờ Lý thái phó đi rồi Cung Duy Tự mới đi lại chỗ ngồi của Cung Ly Lung, hắn đặt tay mình lên trán y: " Để ta xem."

" Tam ca?" Biết rằng mình được ca ca quan tâm, Ly Lung liền giống như một con vật nuôi mừng chủ mà cười thật tươi: " Đệ không sao, không có bị bệnh."

" Không sao thì tốt, mẫu phi nấu canh hạt sen, bảo một lát đệ cùng đi qua ăn một ít."

" Đương nhiên phải đi, canh mẫu phi tự làm luôn là ngon nhất, đệ rất thích...!" Đột nhiên bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Cung Minh Hòa khi đi qua họ, Ly Lung vội cúi đầu xuống không dám nhìn theo hắn, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi: " Đệ quên mất... mình còn phải chép phạt, nên chắc là không được rồi."

" Cả buổi giảng của thái phó đều ngơ ra như tên ngốc, chỉ chép phạt là nhẹ. Ngươi chính là không có phúc dùng canh hạt sen của mẫu phi đi."

Duy Tự nhìn Duy Anh nghiêm giọng: " Chỉ biết nói đệ ấy, đệ còn không xem lại mình. Trước trở về cho ta, nếu trả bài hôm nay lại là thứ văn chương không đầu không đuôi như lần trước phạt không cho dùng cơm tối."

" Gì chứ, huynh rõ ràng muốn làm khó ta."

" Còn không mau đi?"

Cung Duy Anh tức giận nhìn Ly Lung rồi mới giậm chân đùng đùng bỏ đi: " Không biết huynh có còn là ca ca của ta không nữa."

" Tứ ca...!"

Thấy Ly Lung có vẻ lo lắng Duy Tự liên nói: " Không cần quan tâm đến y, chúng ta cũng đến chỗ của mẫu phi."

" Nhưng..."

" Đừng lo về việc chép phạt, chữ của đệ tuy có chút đặc biệt nhưng ta vẫn có thể bắt chước được, ta sẽ chép cùng với đệ."

Ly Lung đáng lý vì sợ Minh Hòa mà không dám tỏ ra quá yêu thích Hương phi, nhưng vì tam ca của y là một người quá tốt đi, khiến y quên luôn cả việc bị ca ca mình đe dọa mà gật đầu: " Cảm ơn tam ca."

Cung Ly Lung cứ bước đi bước nhảy sao cho khớp lại với bước chân của hắn ở phía sau, Duy Tự đi chậm lại rồi kéo tay y lên ngang với mình: " Ly Lung, gần đây đệ hay buồn rầu ngẩn người như vậy có phải là do không có thập đệ chơi cùng?"

Ly Lung gật đầu: " Ân Ly không biết khi nào mới quay trở về, châu chấu lần trước y vẫn chưa dạy đệ làm xong."

" Châu chấu?"

" Không chỉ có châu chấu, còn ngựa gỗ, sáo trúc, y biết làm rất nhiều thứ."

" Vậy sao? Vậy đợi khi đệ ấy về ta cũng phải xem qua một lần."

Ly Lung hào hứng kéo tay Duy Tự: " Đệ có, Ân Ly cho đệ rất nhiều, một lát đến phòng đệ xem đi được không?"

" Được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.