Đột nhiên vật trong tay mình phát sáng, Ân Ly lúc này mới giật mình phát hiện ra bản thân từ lúc nào vẫn cầm nó trong tay: " Bích Thủy?"
" Đó là thứ gì?" Nheo lại đôi mắt, Kỳ Nguyên vì thứ ánh sáng đó mà bất đắc dĩ lui lại vài bước.
Ân Ly ngạc nhiên nhìn hắn lại nhìn Bích Thủy trong tay mình, nhận ra bản thân đã có thể cử động thì vội vàng muốn tránh xa kẻ nguy hiểm trước mặt. Thay vì chạy đi Ân Ly cũng chỉ giữ khoảng cách với hắn: " Thay đổi rồi."
Kỳ Nguyên không nói, hắn ngước đầu nhìn bầu trời vừa trong xanh lại chuyển màu u tối. Ân Ly siết ngọc trong tay mình, y nói với hắn: " Ngươi cũng nhận ra rồi phải không? Tương lai vừa có sự thay đổi, những gì ngươi từng trải qua đã không còn nữa rồi."
" Thật sự biến mất rồi." Kỳ Nguyên muốn khẳng định một lần, nhưng lại tự mình giảng giải, không nói cùng Ân Ly.
" Đúng vậy, ta đã nhìn thấy. Cái ngày ngươi hủy diệt nhân thế kia, đó là quá khứ của ngươi. Trong tương lai của ta thì đã biến mất rồi, có nghĩa ngày đó sẽ không đến." Đôi mắt của người trước mặt nhìn y cũng không giống như đã bị thuyết phục, Ân Ly cho dù thật sợ hãi vẫn muốn đối diện: " Ngươi vẫn không nhận ra sao? Không giống những gì ngươi đã làm, trong tương lai của ta ngươi không có diệt thế, chứng tỏ lý do khiến ngươi phải làm việc đó đã không còn nữa. Nói vậy chứng minh cho dù ta hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hoang-cua-ta-la-tuyet-doi/2232473/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.