Tuệ phi sợ sệt không dám nói gì, nàng đối diện với Lâm phi cũng giống như một con mèo đang run rẩy vậy. Các phi tần khác còn như đang xem kịch hay thì thầm to nhỏ với nhau, Tuệ phi cứ thích nịnh bợ lấy lòng ra mặt vậy bây giờ đáng đời rồi: " Nói lại xem ai là người có thể nhận ngôi thái tử đây?"
" Muội không phải ý như thế."
" Vậy ý ngươi là thế nào ta đây cũng muốn nghe thử."
" Muội..."
An Mỹ Chi chợt cười rồi ra ý cho Tuệ phi lui ra sau: " Lâm phi đâu cần phải làm sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy, Tuệ phi chỉ là thấy Hòa nhi có tư chất thông minh khen vài tiếng thì đâu có gì lớn."
" Cũng chỉ là nói Hòa nhi rất giống hoàng thượng có khí chất đế vương, muội ấy cũng không có nói đến việc thái tử. Lâm phi có phải đã suy nghĩ qua nhiều đến ngôi vị thái tử đó cho nên mới nghe đã hiểu sai ý của Tuệ phi hay không?"
" Gì mà khí chất đế vương?" Lâm ninh cười phì một tiếng như vừa nghe chuyện tấu hài, nàng trao lại oa nhi đang bồng cho Đại hoàng tử Cung Mình Luân rồi uyển chuyển đi đến đối diện An Phi, đưa mắt nhận xét thất hoàng tử mới ba tuổi mà " chậc" một tiếng: " Ta thì lại không thế nào nhìn ra được một chút nào khí chất đế vương ở thất hoàng tử cả."
" Ngươi...!"
" Ngươi nói thất hoàng tử rất giống hoàng thượng, thật lạ ta cũng không thấy giống ở đâu." Lâm phi thở dài: "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hoang-cua-ta-la-tuyet-doi/150926/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.