Cô hỏi tiếp: “Thế có chuyện gì buồn cười không ạ?”
“Vụ kéo em xuống nước vừa nãy có tính không.”
“… Em hỏi lúc anh đi làm cơ.” Phù Hiểu bĩu môi.
“Vậy thì không có.” Mấy công việc đó thì có gì hay ho, đáng để kể ra cơ chứ.
“Thế anh đang gặp chuyện phiền não gì à? Mấy hôm rồi, em thấy anh có vẻ không vui.”
Đôi con ngươi của Đường Học Chính tối lại, cơ thể anh bỗng căng cứng, nhưng chỉ chớp mắt sau, anh lại cười hì hì, trêu cô: “Sao vợ Lão Gia lại cho là Lão Gia không vui?”
“Anh đang không vui mà.” Phù Hiểu cúi đầu nghịch bàn tay anh, “Anh không vui, em cũng sẽ không vui nha, có chuyện gì vậy anh, có thể nói cho em biết không?”
Anh biết cô đã phát hiện ra lâu rồi, song cái gì cô cũng không nói, chỉ nghĩ đủ mọi cách để làm anh vui. Nhưng, giống như một vòng tuần hoàn ác tính: cô càng tâm lý thì anh lại càng căng thẳng hơn. Sao anh dám nói với cô rằng: anh đã biết mình chính là hung thủ khiến cô trở thành cô nhi nhưng vẫn mặt dày hưởng thụ sự dịu dàng của cô… “Anh không…”
Phù Hiểu ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt chất chứa ưu lo của anh – những ưu lo anh chưa kịp giấu đi, nhất thời, cô thấy giận lắm, “Anh không muốn nói với em thì thôi, nhưng anh đừng có lừa em!” Cô biết mình không nên nổi giận với anh khi anh đang buồn phiền, nhưng chẳng hiếu sao cô lại không khống chế được bản thân mình. Rõ là anh đang có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hieu-em-la-cua-anh/1220765/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.