Tháng năm ở thành phố Bắc Kinh, mặt trời chói chang, nắng như thiêu như đốt. Trên đường phố, đã có những người diện trang phục hè – những chiếc áo sơmi cộc tay và váy ngắn. Còn Phù Hiểu – người vừa từ trên xe xuống thì mặc một chiếc sơmi đen dài tay cao cổ và một chiếc quần bò thẫm màu, trông cô kín im ỉm.
“Có cần anh lên đó với em không?” Sau khi lấy va li hành lý ra khỏi cốp, Đường Học Chính hỏi.
“Đừng mà,” vì thiếu ngủ nghiêm trọng nên Phù Hiểu uể oải lắm, cô ngáp khẽ, “Bây giờ họ bận lắm, để xong vụ đám cưới này đã.”
Ngắm dãy thềm khá là dài trước mắt, Đường Học Chính nói: “Anh đưa em đến thang máy.”
“Không cần đâu, em lấy xách được mà.” Cô không mảnh mai đến mức đó đâu.
Người đàn ông cười khẽ, “Người lúc nãy cả cốc nước cũng không đi lấy nổi là ai ý nhỉ?”
“Anh còn dám nói hả!” Người phụ nữ lại bấn rồi.
“Được rồi, không thương lượng nữa.” Anh lấy va li hành lý ra, bàn tay to bản dắt tay cô, “Đi nào.”
Phù Hiểu khẽ rên lên, để anh dắt đi một cách không quá tình nguyện. Khi lướt qua đầu xe, thoáng thấy logo hình chú ngựa đen tung vó, cô không khỏi ngẩn người.
“Chiếc Ferrari[1] này là của anh?”
“Ừ.”
“… Xe của anh không phải là một chiếc Hummer ư?”
“Chếc đó cũng của anh, anh hay dùng hai chiếc này.”
… Hai người đang nói gì vậy trời? “Biệt thự hôm qua tụi mình ở cũng là của anh à?”
“Không phải.”
Cuối cùng Phù Hiểu cũng có thể thở ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hieu-em-la-cua-anh/1220713/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.