“Mày bảo gì cơ?” Dương Mật cười hì hì truy hỏi.
“Tao không đến dự có được không?” Đi thì chẳng phải cô tự tìm tổ kiến lửa mà giẫm lên ư?
“Mày bảo gì cơ? Tao nghe không rõ lắm.” Dương Mật dịu dàng hỏi lại.
“… Tao đi.” Sát khí quá nặng nên trái tim nhỏ xinh của cô không chịu nổi.
“Thế mới là chị em tốt của tao chứ, họ hàng nhà tao vốn không nhiều, tao lại chẳng thân với ai trong đám chị em như thân với mày, bảo mày lên đây giúp tao giữ thể diện mày lại còn chối đây đẩy. Yên tâm đi, vé máy bay của mày tao chi!”
“Vụ vé viếc đó không phải vấn đề…” Nếu biết chuyện này, nhất định người nào đó còn muốn chi tiền vé máy bay cho cô hơn ý chứ. Đợi đã, “Hai đứa mày vẫn chưa mời Đường Học Chính đâu nhỉ?”
“Chẳng biết Tiêu Nhiên đã mời chưa, tụi tao tổ chức gấp quá, không phát thiếp cưới toàn gọi điện mời thôi.” Dương Mật trả lời, sau đó, cô tỏ vẻ cảnh giác, “Mày hỏi cái đó làm gì?”
“Không, không có gì.” Cô định kể với bạn nhưng trong tình huống hiện tại, sao cô có thể không biết xấu hổ mà mở miệng cho được.
“Trước mắt cứ thế đã,” Dương Mật cũng không nghĩ nhiều, “Nếu không bận gì thì mày lên đây với tao sớm nhé, còn nhiều việc phải lo lắm.”
Phù Hiểu ậm ừ hai tiếng coi như đã trả lời. Sau khi cúp điện thoại, cô thộn ra: Bây giờ phải làm thế nào đây? Bây giờ phải làm thế nào đây?
Khi lòng cô đang rối như mớ bòng bong thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hieu-em-la-cua-anh/1220710/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.