Chương trước
Chương sau
Không hớn hở như những người đàn bà khác thì thôi, sao lại có thái độ này vậy? Đường Học Chính phát hiện: cô bé nhà mình quả thật còn rất nhiều điểm khác biệt chờ anh khám phá, anh cười khổ, “Quà tặng em để tạ tội đó, anh sợ em lén mắng anh.”
“Hả?” Tặng cô ư? “Hình như nó là bạch kim thì phải? Đá nạm trên mặt dây chuyền cũng là đồ thật phải không?” Chỉ một chiếc dây chuyền này… nói theo cách của cô Dương thì: cũng đủ để mua một chiếc ô tô rồi.
“…” Tuy chiếc dây chuyền đó là anh chọn đại vì thời gian quá gấp nhưng cô cũng đừng nghi ngờ anh tặng vòng cổ giả cho người phụ nữ của mình chứ? Rốt cục trong suy nghĩ của cô, anh nghèo đến mức nào?
“À, xin lỗi, em không có ý gì đâu, chỉ thuận miệng hỏi thế thôi,” Phù Hiểu lại bấn rồi, “Ý của em là món quà này quý quá, em không thể nhận…”
“Em không thích?” Đường Học Chính cau mày. Trước kia, những người đàn bà khác có thích trang sức gì thì anh cũng chỉ ném thẻ cho họ tự đi mua thôi. Tối qua, thấy đống vòng vèo, nhẫn nhiếc trên người Tiêu Thiển Thiển, anh mới phát giác: cô quá mộc mạc – mặc dù anh thì anh thấy cô như vậy đã tuyệt lắm rồi – anh nghĩ phụ nữ chắc ai cũng thích đeo đồ trang sức. Thế là anh kêu người ta cầm đỡ một món trang sức đến cho anh, định để cô đeo tạm, rồi hôm nào cô lên Bắc Kinh, anh sẽ đưa cô đi mua trang sức cô thích sau.
“Không phải thế…” Phù Hiểu thấy một cảm xúc khác lạ len lỏi trong lòng, cô nhìn chăm chăm mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá lấp lánh mà không biết nên nói sao cho anh hiểu ý mình: “Chỉ là…”
Đầu dây bên kia có người gọi: “Đường thiếu,” Đường Học Chính đáp lời người nọ rồi bảo với cô: “Em thấy chiếc thẻ chưa? Em cất nó đi, muốn mua gì cứ quẹt thẻ đó là được, không phải lo đắt rẻ gì cả. Anh có chút việc cần xử lý, anh cúp máy trước đây.”
“Thứ này… Hả!” Không biết vì cái gì mà cô cứ thấy tấm tức trong lòng, song thấy anh bảo anh có việc thì cô quyết định để lần khác nói, “Bye bye.”
Một thời gian sau vụ hiểu lầm trên, tình cảm của hai người ngày càng thắm thiết nhờ những cuộc điện thoại và những dòng tin nhắn. Phù Hiểu trăn trở lắm, vì anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng công việc của cô. Vốn khi viết cô luôn từ chối tất cả những sự quấy nhiễu từ môi trường xung quanh, nhưng bây giờ cô lại không nỡ để di động sang chỗ khác – vì sợ để nhỡ cuộc gọi hay tin nhắn nào của anh. Cô từng vì chuyện này mà trách anh song sự trách cứ của cô chỉ rước lấy những tiếng cười sung sướng của anh, “Thế thì em đừng viết nữa, anh nuôi em.”
“Không được, không có việc gì làm sẽ nhàm chán lắm.”
Đường Học Chính đã quen với việc cô luôn phản ứng lại anh một cách không lãng mạn chút nào rồi, anh không trông mong gì nên cũng chẳng thất vọng chi, “Dây chuyền đeo lên có đẹp không?”
Phù Hiểu vô thức liếc chiếc hộp trên bàn trang điểm một cái. “À, ờ.” Cô ậm ừ đáp lời.
Mường tượng ra hình ảnh chiếc dây chuyền anh tặng trên chiếc cổ trắng ngần của cô, mắt anh như cháy lên ngọn lửa, “Bao giờ thì… em cho anh ngắm?”
“Ừ, được rồi, tối nay em bật webcam cho anh ngắm.”
Cú home-run[1] quá hoàn hảo! Những hình ảnh tưởng tượng trong đầu tan biến chỉ trong chớp mắt, Đường Học Chính một lần nữa hoài nghi: cô ấy viết tiểu thuyết dành cho nữ thật à? Đúng là hiếm có khó tìm nha! Cứ nghĩ đến chuyện này là anh lại phá ra cười, nghĩ mà xem: đám phụ nữ xung quanh anh ai cũng nhanh nhạy, mà bạn gái chính quy của anh thì chậm chạp trong vụ tình cảm thôi rồi?
Phù Hiểu không rõ đầu cua tai nheo ra làm sao, cô đâu có kể chuyện cười chứ, anh cười nắc nẻ thế làm gì?
“Thế là tối nay anh không lên chat webcam được à?” Vấn đề xuất hiện ở câu cuối cùng nên cô hốt thuốc theo bệnh.
“Không phải, lâu lắm rồi không được trông thấy em, anh nhớ.” Đường Học Chính đang ngồi một mình với chiếc laptop. Ánh vào mắt anh là những số liệu, biểu đồ xanh xanh đỏ đỏ mà trong đầu anh lại hiện rõ khuôn mặt tươi cười của Phù Hiểu.
Cô thấy mặt mình nong nóng, cô vẫn đang trong giai đoạn làm quen dần với những câu tán tỉnh thẳng thắn của anh.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, chuông cửa nhà Phù Hiểu lại vang lên, vì trước đó cô không nhận được điện thoại của ai cả nên thấy chuyện này có hơi kỳ lạ, là ai vậy?
Sau khi mở cửa, cô còn thấy khó hiểu hơn, bởi vì người đến thế nhưng lại là chàng nhân viên chuyển phát nhanh trẻ đã chuyển chìa khóa đến cho cô lần trước.
“Phù tiểu thư, đây là bưu kiện của cô, mời cô ký nhận cho.”
“Tôi không sử dụng dịch vụ chuyển phát nhanh, có phải anh nhầm địa chỉ rồi không?”
Làm sao mà nhầm được, ‘khách hàng’ của anh chỉ có một người thôi. Chàng thanh niên nở nụ cười xã giao đúng chuẩn, “Không nhầm đâu ạ, Phù tiểu thư, đây là đồ Đường tiên sinh mua cho cô.”
“Hả?” Là cái gì đây nhỉ? Để người ta chờ lâu thì cũng ngại nên cô đón lấy hộp bưu kiện không nhẹ chút nào nọ, ký nhận rồi cười tiễn nhân viên chuyển phát nhanh rời đi.
Trước khi đi, chàng nhân viên chuyển phát nhanh trẻ nọ còn nở một nụ cười đầy ẩn ý với cô.
Quay vào nhà, cô xé giấy gói ra, trong bưu kiện là một chiếc laptop đỏ, kiểu dáng rất nữ tính, nhìn đã biết là đồ đắt tiền.
Anh ấy định làm cái gì vậy? Phù Hiểu điện thoại cho anh: “A lô? Anh mua laptop gửi đến chỗ em làm gì thế?”
Lúc này, Đường Học Chính đang ngồi trong phòng hiệu trưởng trường quân đội, sau khi nhận được điện thoại của cô, anh khẽ gật đầu với mấy vị thủ trưởng quân hàm thiếu tướng rồi đi ra ngoài cửa tiếp điện thoại.
Một vị sĩ quan lớn hơn anh khoảng mười tuổi lại ở cùng khu với anh tò mò hỏi: “Ông cụ Đường bảo thế thật à.”
Ngồi ở ghế chủ tịch, thày hiệu trưởng rầu rĩ, “Lão thủ trưởng bảo không được có ngoại lệ. Nhưng nửa năm rồi, tất cả các sự kiện yêu cầu sinh viên phải có mặt, Học Chính đều không tham dự. Hôm nay, cậu ấy đến đây thế này, rất nhiều binh sĩ có ý kiến, bảo tôi thiên vị cậu ấy.”
“Hừ, thế nên chỗ này của ông mới là trường học! Toàn mấy nhóc tân binh! Sao Học Chính nó thích chỗ này của ông cho nổi.” Một vị sư trưởng khác ghen tức. Dạo trước, Học Chính bảo muốn nghỉ ngơi lấy sức một thời gian, ông nhận được tin muộn hơn lão ta nên cậu chàng đã bị lão ta kéo về trường, ông tiếc đứt ruột!
“Lão Lý, bên ông đông nhân tài lắm rồi, đừng tranh với người khác nữa.”
“Ông thì biết cái qué gì! Mới mấy hôm trước thôi, mấy thằng ranh cấp dưới của tôi đi làm nhiệm vụ với Học Chính, khi về chúng nó đòi làm phản, đòi đi theo Học Chính luôn.” Ai bảo ông cụ Đường dạy cậu chàng giỏi vậy chứ, tuổi trẻ đã đủ tư cách trở thành ‘Binh Vương’, lòng dũng cảm, thể lực và mưu lược đầy đủ, vũ khí tân tiến mấy cũng chỉ cần liếc qua là dùng thành thạo. Những thiên tài quân sự như cậu chàng là tương lai của bọn ông đó.
“Ha ha ha, lão Lý, xem ra ông không đủ sức hấp dẫn nha.”
“Ông đủ chưa, ông giúp tôi cướp Học Chính về.”
“Ê, ê đừng có chôm chỉa của người khác vậy chứ.” Thày hiệu trưởng vội xen mồm.
Mọi người cùng phá ra cười.
Lại nói đến Đường Học Chính, khi này anh đã ra khỏi phòng, anh dựa người vào tường, cười hỏi: “Nhận được rồi chứ?”
“Em nhận được rồi, sao anh lại gửi laptop đến chỗ em thế?” Phù Hiểu hỏi.
“Không phải vì cái lap kia cũ nên em mới không thích, không chịu nhận ư. Anh mua cái mới cho em rồi đó.” Anh đùa.
Anh ấy nghĩ vậy ư? Một cơn giận không tên bỗng dâng trào, Phù Hiểu cúp điện thoại luôn, đầu bên kia chỉ còn nghe đến tiếng “Tút” dài.
Khi nghe thấy những tiếng “Tút” dài báo hiệu đầu bên kia đã cúp máy, Đường Học Chính vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Anh nhìn di động thì thấy máy hiển thị màn hình chính. Anh gọi lại cho cô lại nhận được thông báo đối phương đã tắt máy. Hết pin rồi? Anh thoáng cau mày.
Tối nay, Đường Học Chính bị gọi về nhà tổ ở trên núi, ông cụ đón đầu anh, hỏi: “Nghe nói anh không chịu kết nạp Thần Duệ làm hội viên quán bar của anh? Đồng chí Đường Học Chính, anh như thế là không được đâu, anh làm thế sẽ gây ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong nội bộ!”
Đường Học Chính nhìn ông cụ quắc thước, râu tóc bạc phơ trong chiếc áo Tôn Trung Sơn[3]. Lâu rồi không gặp, ông cụ vẫn tinh thần gớm, “Ông ngoại con nói cho nội ạ?”
“Hừ! Còn ai khác ngoài gã tư bản đó chứ?” Ông cụ Đường khẽ hừ, y như trẻ con đang dỗi ai đó vậy.
Đường Học Chính khẽ lắc đầu, bước vào phòng khách. Bức tường đối diện cửa vào phòng khách treo một bức tranh chữ nổi tiếng, cạnh bức tranh là bàn thờ phật. Ở giữa căn phòng là một chiếc sập gỗ lớn, trên sập là chiếc bàn trà bằng gỗ lê, trên bàn trà có bày một bộ trà cụ. Anh tháo giày, ngồi lên sập, đưa tay nhấc siêu nước nóng rót vào ấm trà gốm một cách thành thạo.
“Thẳng nhãi kia, đừng im thít thế, cho nội đáp án chính xác đi nào.” Ông cụ Đường cũng ngồi lên sập, không chịu tha anh khi chưa nhận được câu trả lời.
“Chẳng phải ông ngoại chỉ đùa nội thôi ư?” Anh rót một chén trà nóng cho ông cụ, “Nào, con mời nội uống trà ạ.”
Đường phu nhân trong chiếc váy đi chơi thanh lịch xuống lầu, nghe tin ông con trai độc nhất về nhà, bà vội vàng đi ra phòng khách. Thấy anh chàng ngồi uống trà với ông nội ở phòng khách, bà cười trách: “Anh còn biết về nhà cơ đấy.”
“Đường phu nhân cũng ở nhà cơ ạ?” Đường Học Chính ngạc nhiên lắm.
Đường phu nhân ngồi lên sập, bực bội lườm anh chàng một cái, “Đại thiếu gia ngài cứ biệt tăm biệt tích hoài, nên mẹ ngài đành về đây mà ngóng ngài mau mau về nhà cho.”
“Con sợ quá, con sợ quá.” Anh cười một cách lưu manh, rồi rót một chén trà đưa cho mẹ.
Đường phu nhân đón lấy: “Dạo vừa rồi anh đi đâu hả?”
“Đúng, anh khai thật ra cho nội, trường học báo với nội là anh lâu lắm rồi anh không đến trường. Anh làm thế chẳng phải là vi phạm kỷ luật rồi ư?” Ông cụ cũng hùa theo.
“Chuyện riêng của con, chẳng có gì để nói cả.” Đường Học Chính uống cạn chén trà, lảng sang chuyện khác, “Sao lại là Đại Hồng Bào thế? Trà Long Tỉnh hết rồi ạ?”
Thằng ranh này càng ngày càng lắm mấy chuyện thần thần bí bí nha. Ông cụ Đường không hài lòng với câu trả lời của anh chàng nhưng chẳng làm gì được, nếu anh chàng đã không muốn nói thì đừng ai mơ tưởng viễn vông là moi được tin gì từ miệng anh chàng.
Hiển nhiên là Đường phu nhân cũng rõ mười mươi tính ông con, bà nhấp một ngụm trà với phong thái tao nhã, lịch thiệp và không hỏi thêm nữa.
“Đường phu nhân, tự dưng con thèm món Ngọc Bích Ngưu Cân[2] mẹ nấu quá, mẹ làm cho con ăn đi?” Đường Học Chính chợt nhớ ra.
Bà Hàn Ngọc Tố trước khi lấy chồng là tiểu thư nhà họ Hàn, sau khi lấy chồng là Đường phu nhân, lần đầu tiên bà vào bếp không phải vì chồng mà vì ông con trai quý báu mà bà mất mười tháng mang nặng đẻ đau. Bà sẵng giọng: “Cứ về đến nhà là lại thế, chỉ giỏi hành mẹ anh thôi.”
Nói thì nói vậy thôi chứ quý bà nào đó vẫn vội vội vàng vàng đi vào bếp, xem có đủ nguyên liệu nấu món nọ hay chưa.
Đợi bà Hàn Ngọc Tố đi khuất, Đường Học Chính ngoắc người giúp việc bảo người nọ lấy laptop cho anh, “Ông cụ, con có cô này muốn giới thiệu với nội, nhất định nội sẽ thích.”
Nghe vậy, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng ông cụ Đường ngạc nhiên lắm, thằng ranh này thế nhưng chủ động giới thiệu bạn gái với cụ cơ đấy? Xem ra con bé hiện tại rất có sức hấp dẫn nha. Chỉ có điều, thằng cháu cụ toàn quen với mấy cô nàng phấn son lòe loẹt, mà mấy cô đó thì cụ chẳng ưng cô nào, “Hừ, lão chỉ là ông già quê mùa, bạn anh thấy lại ghét cho mà xem?”
“Yên tâm, có khi cô ấy còn quý nội hơn con ý.” Cô bé nhà anh rất chi là kính người già, yêu trẻ nhỏ mà.
“Hả?” Lời này của anh quả thật đã gợi lên trí tò mò nơi ông cụ, cô bé nhà ai mà thằng cháu trai cụ để ý thế nhỉ? Nếu thật là một cô gái tốt thì biết đâu sinh thời cụ còn được bế chắt.
Trong lòng vẫn băn khoăn vụ cô đột nhiên tắt máy lúc chiều, Đường Học Chính mở cửa sổ chat webcam ra, thấy icon của cô sáng đèn thì gửi đề nghị xem webcam cho cô luôn.
Đề nghị gửi đi được 1 giây, 2 giây… thì bỗng bị đối phương từ chối.
“Ây dà! Sao không lên hình vậy?” Người không hiểu lắm về khoa học kỹ thuật như ông cụ mà cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp, chỉ vào góc màn hình hỏi.
Đường Học Chính nhíu mày, thử lại lần nữa, nhưng lần này anh chưa kịp gửi yêu cầu thì đã bị hệ thống từ chối, nguyên nhân là đối phương thoát khỏi mạng rồi.
“Sao lại biến thành đen thui thế này?”
“Cô ấy thoát mạng rồi.” Đường Học Chính xịu mặt ra, tắt laptop. Anh cầm di dộng lên và bấm máy, mấy dây sau, từ ống nghe truyền ra thông báo tắt máy như lần gọi trước.
Ông cụ hiểu ra liền, “Giận anh à? Cô bé này ghê phết, cũng to gan phết.”
Anh cũng muốn hỏi cho rõ. Sao đang yên đang lành cô lại cúp điện thoại của anh, đóng webcam không cho anh nhìn?
**************************************
[1] Home-run: thuật ngữ trong bóng chày (nguyên tác Trung là: 全垒打) không có từ tiếng Việt chính xác cho thuật ngữ này, “home-run” là cú đánh bóng + chạy+ghi điểm giúp dành điểm tối đa cho một lần đánh bóng cho đội.
[2] Nguyên văn: 碧玉牛筋: Ngọc Bích Ngưu Cân, món ăn nguyên liệu chính là gân bò tươi, nấu cùng với gừng, củ cải trắng, cà rốt, rượu gia vị, bơ, muối, vv… Sau khi hoàn thành món ăn có màu vàng cam rất đẹp, có vị dẻo của gân bò, mùi thơm quyến rũ của gia vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.