Quán bar mọi thành phố đều na ná nhau: ánh đèn neon mờ ảo, tiếng nhạc định tai nhức óc, những điệu nhảy nóng bỏng vả cả đám đông cuồng loạn, nhốn nháo. Phù Hiểu vốn đã có chút bất an: dù gì bây giờ mình cũng coi như người có đôi có cặp, nếu mình một mình đến cuộc hẹn với một người đàn ông khác phải chăng là không được ổn cho lắm. Nhưng sau khi nhìn thấy đối phương thì cô lại quyết định đi đến chỗ gã, bởi vì gã không ngồi một mình mà ngồi với một đám người. Theo lời cô Dương thì đối tượng xem mặt của cô là một công chức nhà nước khá có tiền đồ, có cha là cán bộ Cục thuế, gia cảnh khấm khá, bề ngoài ưa nhìn lại trung hậu, thật thà. Khi gã mời cô đi bar, vốn cô đã hơi nghi nghi; Sau cô lại nghĩ: thời nay, quán bar là điểm đến quen thuộc của các cuộc liên hoan, tụ họp,… đã là người trẻ tuổi thì có thành thật mấy cũng sẽ thích đến bar chơi. Nhưng sau khi đến điểm hẹn, cô mới biết: mình đã nhầm rồi. Bởi vì hình tượng khi này của anh công chức nhà nước có tiền đồ nọ đã khác một trời một vực với khi gã gặp cô ngày hôm qua: Gã tuyệt đối là một tay chơi chuyên nghiệp. Lúc này đây, gã đang ôm một cô gái xinh đẹp (động tác rất là thành thạo),vừa uống rượu vừa tán dóc với đám bạn, sau khi nhìn thấy cô thì ra vẻ lởi xởi chào đón cô: “Phù Hiểu, em đến rồi.” “À, chào anh.” Cô nhìn qua một lượt đám bạn gã: có cả nam lẫn nữ; Đám người đã khai cuộc từ lâu, mải uống rượu, hút thuốc, hoàn toàn không chú ý đến sự xuất hiện của cô. “Đến đây nào, ngồi ở đây đi.” Đối tượng xem mặt vỗ vỗ vị trí bên cạnh gã. “Thôi khỏi, không cần đâu.” Phù Hiểu liếc thoáng qua cô gái trong lòng gã, khoát tay từ chối. “Em bảo gì cơ?” Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa làm át đi tiếng Phù Hiểu, đối tượng xem mặt của cô lớn tiểng hỏi lại. “Tôi bảo không cần đâu!” Tốt quá, xem ra cô vừa có thể báo cáo kết quả công việc với cô Dương vừa có thể qua cửa của Đường Học Chính rồi. Cô cũng lớn tiếng bảo: “Tôi về trước đây!” Nào ngờ cô gái mà đối tượng xem mắt của cô ôm nãy giờ bỗng đứng lên, vươn bàn tay được vẽ móng tỉ mỉ ra kéo cô: “Phù Hiểu, cậu đừng giận, anh ấy nhàm chán quá nên mới vậy. Tớ thay mặt anh ấy xin lỗi cậu!” Nghe giọng điệu này có vẻ như cô nàng biết cô. Phù Hiểu ngạc nhiên, nương ánh đèn lập lòe cố nhìn rõ đối phương. “Không nhận ra tớ à? Tớ là Dương Tư Lâm đây.” Cô gái cong môi lên, nở một nụ cười tự tin. Dương Tư Lâm… “À, tụi mình học cấp ba với nhau!” Cuối cùng Phù Hiểu cũng nhớ ra, cô có phần kinh hỉ, cười bảo: “Lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, tớ suýt không nhận ra cậu.” “Đương nhiên rồi, bây giờ người ta đã là ngôi sao lớn, người bình thường sao nhận ra nổi chứ.” Một cô bé trang điểm đậm xịt, miệng phì phèo điếu thuốc cười nói leo vào. Ngôi sao? “Chà, cậu siêu thật đó nha.” Lâu lắm rồi cô không xem ti vi, ra bạn học của mình đã thành một ngôi sao lớn rồi ư? “Có gì đâu, chỉ quay mấy cái quảng cáo mà thôi, nhưng đợt tới đây tớ sẽ nhận một bộ phim truyền hình.” Dương Tư Lâm kéo cô lại gần, ra vẻ thân thiết, “Đến đây, tớ xin giới thiệu với cậu, anh ấy là bạn trai tớ, Lưu Minh Đức.” Một cô gái khác giới thiệu với cô bạn trai cô ta, mà thật tình cờ gã này lại là đối tượng xem mặt của cô hôm qua. Tình huống này quả có hơi kỳ kỳ nha. Phù Hiểu gật gù: “Tớ biết tên anh ta.” Dương Tư Lâm như thể sửng sốt, cô bật cười, ra vẻ giận đánh yêu gã đàn ông đang tựa lưng vào sô pha và khoác tay lên thành ghế: “Xem đi, xem anh làm việc tốt gì rồi này!” Gã đàn ông tên Lưu Minh Đức cười tà, ôm eo cô nàng: “Ai bảo em không ở bên anh, chẳng phải vì anh nhàm chán quá sao?” “Ghét thế không biết.” Dương Tư Lâm cười, đánh yêu gã, rồi mới tỏ vẻ áy náy bảo với Phù Hiểu: “Cậu cứ kệ anh ấy, anh ấy vẫn bốc đồng thế suốt. Lần này là vì tớ ra nước ngoài quay quảng cáo, đi cũng hơi lâu nên anh ấy dỗi tớ, đồng ý đi xem mặt cậu: Là anh ấy muốn tớ về ấy mà.” Sao cô lại vì loại người này mà lãng phí khoảng thời gian lẽ ra có thể ở bên Đường Học Chính nhỉ? Phù Hiểu bắt đầu hối hận, cô hé miệng định lên tiếng nhưng lại bị một gã khác – gã này đang rót rượu cho Lưu Minh Đức – cướp lời, gã này có vẻ như nói ghẹo: “Chị Dương, chị tin tưởng Lưu ca thật đấy. Bây giờ Lưu ca đã là ông chủ nên đám đàn bà thèm muốn anh ấy đông lắm. Chị xem, đến cả đối tượng xem mặt của anh ấy cũng có ý với anh ấy nè? Được cái trong lòng Lưu ca chỉ có mỗi chị thôi. Chị nhớ phải thưởng cho Lưu ca đấy.” “Hừ, anh ấy dám à!” Dương Tư Lâm liếc xéo Lưu Minh Đức một cái, người sau lập tức tỏ rõ thái độ: “Bẩm lệnh bà, tiểu nhân không dám.” Ánh mắt của một vài cô gái trong đám người lóe lên vẻ ghen tỵ. Sau đó, Dương Tư Lâm giải thích với Phù Hiểu: “Ngoài làm nhà nước ra anh ấy cũng có làm kinh doanh. Chứ nếu anh ấy chỉ là một công chức nhỏ thì tớ đã không cùng một chỗ với anh ấy rồi.” Giọng cô nàng đầy vẻ kiêu ngạo. Phù Hiểu chẳng hiểu mô tê gì: người ta đã đi xem mặt một cô gái khác, sao cái cô nàng này lại chả tức giận gì vậy. Đúng là trên đời này loại người nào cũng có mà: “Nếu đã như vậy thì tớ đi trước đây, tớ còn có việc.” Thể nào khi về đến nhà cô cũng bị Đường Học Chính cười nhạo cho mà xem. “Đừng vậy chứ! Phù Hiểu, anh biết em không phải người nhỏ nhen như thế. Tuy anh không thể kết hôn với em nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn. Em xem, chẳng phải anh đã gọi đến đây vài chú em hãy còn độc thân sao. Em thấy ai thích hợp thì mang người đó về đi!” Đang để người khác châm thuốc cho mình, Lưu Minh Đức cười ha hả bảo. Cả đám ầm ĩ hùa theo. “Đúng, đúng, hiếm khi tụi mình có dịp tụ tập. Cậu đừng đi vội thế, để tụi tớ tạ lỗi với cậu đã nào.” Dương Tư Lâm nói với vẻ thân thiết. “Tớ không tức giận, cặp tình nhân nào chả có những lúc cãi vã nhau. Chỉ có điều: lần sau các cậu đừng lôi người khác vào nữa.” Phù Hiểu lắc đầu, nếu có thời gian để nổi giận (một cơn giận vô vị) với đám người này thì chẳng bằng để thời gian đó mà về nhà tán gẫu với Đường Học Chính. Vẻ mặt chân thành và câu trả lời của cô khiến cả đám người ngẩn tò te. Một gã mập khoảng hơn ba mươi tuổi với khuôn mặt khắc đầy dấu ấn thời gian tỏ vẻ tán thưởng, đưa ly rượu cho cô, “Phù Hiểu, em thú vị lắm. Bây giờ anh đang độc thân, em có muốn cặp với anh không?” Đám người lại lào xào huýt gió, Dương Tư Lâm có vẻ như bị bất ngờ nhưng vẫn cười khuyên: “Phù Hiểu, Cung ca đây là đối tác làm ăn với Mình Đức. Anh ấy vừa ly dị vợ, có nhà, có xe. Bình thường, luôn là đàn bà dính lấy anh ấy đấy, hiếm khi thấy anh ấy chủ động thế này, hay là cậu nhận lời đi?” Dạo này cô có số đào hoa đấy à? Phù Hiểu có phần khó xử, nếu bây giờ mà cô bảo mình có bạn trai rồi thì lại thành làm kiêu, nhưng nhất thời cô không nghĩ ra lý do hợp lý nào cả: “À thì…” “Đừng này nọ nữa, Cung ca của chúng tôi mà cô cũng không thèm nể mặt ư?” Một cô bé khác – cô này có vẻ là quân của Cung ca nọ – xen mồm, “Uống ly rượu này đi rồi hãy nói!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]