Hai người dọn dẹp trong bếp xong thì trở lại phòng khách, ngồi xem cánh đàn ông vừa đánh bài vừa chuyện phiếm. “Hiểu Hiểu, con có nghe nói chưa, nghe nói tối qua, trên đường Trùng Khánh, có hai đám côn đồ choảng nhau, một đám bị đánh đến không bò dậy nổi. Con nói xem, Tết nhất mà bọn đó còn gây chuyện cái nỗi gì?”
“Hả? À…” Đường Trùng Khánh? Không lẽ tối qua…
“Gì? Không phải nhà cô mày nằm trên đường đó sao? Tối qua, lúc về, mày không đụng phải lũ đó chứ?” Dương Mật hỏi.
Phù Hiểu liếc Đường Học Chính một cái, “Tụi tao không đụng phải hai bang phái đánh nhau mà chỉ gặp vài gã côn đồ cướp bóc thôi, Đường Học Chính đã đánh bại bọn chúng.”
“Hả, gặp cướp ư, ôi trời ơi, các con không sao chứ?” Bà Dương lo lắng.
“Không sao, không sao đâu ạ, Đường Học Chính rất lợi hại, một mình anh ấy chọi với nhiều người mà bọn chúng còn chẳng cả có sức đánh trả anh ấy nữa á.” Phù Hiểu khoe.
“Tiểu Đường học trường quân đội thì đương nhiên là có bản lĩnh thật sự rồi.” Ông Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, ông nhìn Đường Học Chính với ánh mắt đầy tán thưởng.
“Chỉ là lũ lâu la thôi ạ.” Đường Học Chính cười nhẹ.
“A di đà phật, may mà có Tiểu Đường ở đấy nếu không thì con biết làm sao bây giờ!” Bà Dương thấy may mắn làm sao, bà kéo tay Phù Hiểu, vỗ về trấn an cô.
“Ừ, quả là không an toàn cho lắm.” Đường Học Chính cũng hùa theo bảo “Hay là em học lái xe đi, mua lấy cái ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hieu-em-la-cua-anh/1220692/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.