Cô từng đắc tội anh ta chăng? Phù Hiểu không khỏi liếc Dương Mật một cái.
“Đường thiếu[1]? Sao cậu đến chơi nhà tụi tớ bất ngờ thế?” Dương Mật hốt hoảng, lắp bắp, đánh vỡ khoảnh khắc bất bình thường ngắn ngủi nọ.
Tiêu Nhiên – chồng của Dương Mật ló ra từ bên cạnh anh chàng trẻ tuổi đó: “Đường thiếu thì lúc nào chả bí ẩn.”
“Tớ rảnh thì tớ qua chơi thôi.” Lúc này, chàng trai được gọi là Đường thiếu đó cuối cùng cũng chịu thu lại ánh nhìn chằm chặp của mình một cách chậm rãi, cười gượng gạo với Dương Mật.
Bất giác, Phù Hiểu thế nhưng nhẹ nhàng thở ra.
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Dương Mật vội nói.
“Phù Hiểu, hoan nghênh em đến chơi.” Tiêu Nhiên là một anh chàng lịch sự, nhã nhặn, anh có một gương mặt trẻ con, cười rộ lên nhìn ấm áp, chân thành, anh nói bằng chất giọng Bắc Kinh đặc sệt.
“Cám ơn anh, phải làm phiền hai người một thời gian em ngại quá.”
“Cô đây là…” Chàng trai tuấn lãng bước lên trước một bước, mắt lại tia sang phía cô khách lạ xinh đẹp.
“À,” Dương Mật vội vàng đáp lời: “Cô ấy là bạn thân của tớ: Phù Hiểu. Phù là ký hiệu, Hiểu là trời sáng[2].”
“Phù Hiểu?” Môi mỏng dường như nghiền ngẫm cái tên này, “Chắc là cô sinh vào sáng sớm nhỉ?”
“Rất nhiều người đã hỏi tôi câu đó.” Phù Hiểu cười một cách lịch sự.
“Đường Học Chính.” Chàng trai tuấn lãng không chút để bụng việc cô không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại chìa tay cho cô.
Phù Hiểu hơi né ánh nhìn của anh, cô khẽ lắc vai rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hieu-em-la-cua-anh/1220669/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.