Hiển nhiên Thuật Dung cũng hiểu rõ, cô kéo Tạ Dư Trì lên, liếc nhìn chiếc trực thăng đã bị nổ tung đến mức chỉ còn cái khung đang cháy, cả người đều lãnh xuống. 
"Thuật Dung tỷ... Thực xin lỗi." Sắc mặt Hạc Niên tái nhợt, cậu nhìn xác chết chất đầy đất, nâng Văn Viễn bị thương dậy, vẻ mặt áy náy. 
Nếu không có trực thăng, việc trở lại căn cứ là... Quá khó. 
Tạ Dư Trì nhìn phần chân tay còn lại trên mặt đất, nghĩ đến xúc cảm máu nóng phun trên lòng bàn tay khi nàng chém vào cổ người đàn ông vừa rồi... Tạ Dư Trì không khỏi cảm thấy buồn nôn, nàng đẩy Thuật Dung đang đỡ nàng ra, khom lưng che lại bụng nôn khan một hồi lâu. 
Tạ Dư Trì cảm thấy mình sắp nôn ra hết những gì có trong dạ dày, bụng nàng nôn khan đến đau, ruột gần như xoắn vào nhau. 
"Có xe không?" Thuật Dung rút dao phẫu thuật trên thi thể ra, lau trên quần áo người đó rồi cất đi. 
"Trong căn cứ kia hẳn là có." Hạc Niên trả lời, nhưng cậu thực khó xử. "Nhưng mà, chuột biến dị ở khắp mọi nơi. Không có cách nào đột phá bằng xe... Vào ban đêm, ánh lửa sẽ thu hút những Phi Nga Nhân đó!" 
"Vậy thì đi vào ban ngày. Đưa tôi đến căn cứ nơi này." 
"Nói là căn cứ nhưng thực ra cũng chỉ là một nhóm nhỏ bị nhốt ở tòa thành thị này kéo dài hơi tàn thôi." Hạc Niên thở dài, cậu cõng Văn Viễn, bắt đầu dẫn đường. 
Thuật Dung vỗ vỗ Tạ Dư Trì vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hanh-mat-the/2573021/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.