"A này, nghe em nói này tỷ, hai người đừng uống nữa được không! Sắp tối rồi!" Mạc Thiển Kiến nhìn vỏ chai đầy đất cảm thấy có chút đau đầu, nhìn Sùng Linh nửa híp mắt lờ mờ tưởng rằng sắp say nhưng kết quả là khi mặt trời đã xuống núi cô còn chưa gục, mà Thanh Hòa thì ngược lại, giơ rượu lên hùng hổ uống từng bình từng bình, hiện tại mặt đã hoàn toàn đỏ, cả người đều sắp bắt đầu ngã xuống.
"Câm miệng! Nhất định, ựa, nhất định phải làm cho, ợ, lão ma túy này, ợ, xin lỗi." Thanh Hòa mơ màng vươn tay muốn lấy lại bình rượu, lại đột nhiên bị nắm lấy tay, mơ hồ ngẩng đầu nhìn người này. "Cô, cô là ai... Sao lại, giống cái, ựa, lão ma túy kia đến thế..."
Sùng Linh nắm cổ tay Thanh Hòa, nhưng cô không dùng sức, đôi mắt xanh của cô nổi lên màu đỏ tươi, "Cô... Nói, ai là lão ma túy?"
"Chính là... Lão ma túy đó..." Thanh Hòa mơ màng đáp lời, nhưng thật sự không thể chịu được nữa, say khướt ngất đi trên bàn.
"Cậu, đưa cô ấy đi... Nghỉ ngơi đi." Sùng Linh buông tay ra, đứng dậy nhìn nữ nhân say khướt này, màu đỏ trong mắt dần biến mất, cô vò mái tóc vàng hơi rối của mình, xoay người rời đi, "Ngày mai... Tỉnh rượu, tìm tôi."
Mạc Thiển Kiến nhìn thoáng qua Thanh Hòa đang say khướt trên bàn, tức khắc có chút nhức đầu. Nên nói cho lão đại sự thật là chị ấy đã thua như thế nào đây?
Haizz, đáng lẽ cậu nên nghỉ ngơi trong phòng với Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hanh-mat-the/2573004/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.