Tạ Dư Trì không thể hiểu những người đuổi theo họ đang nghĩ gì, nàng nghi ngờ họ chỉ có lòng tham mà không có đầu óc.
Có thể giết Chuột Vương, các nàng dễ chọc sao?!
Tạ Dư Trì lấy thuốc mỡ của Thuật Dung bôi lẹn miệng vết thương nơi nàng bị ngã, mặc dù mát nhưng vô cùng đau, Tạ Dư Trì cắn chặt răng, bôi thuốc mỡ lên vết thương, sau đó đưa thuốc mỡ cho Thanh Hòa và Sùng Linh ngồi phía sau.
Thật tuyệt khi có một người đồng đội vừa có thực lực vừa chu đáo như Thuật Dung. Tạ Dư Trì nằm liệt trên ghế phụ, vừa nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu xem xét tình huống vừa cảm khái.
Thuật Dung đang chạy về phía khu rừng, rõ ràng là cô nhớ mãi không quên đám thực vật đó.
Sau khi chạy một mạch ra ngoài thành, Sùng Linh tùy ý giãn gân cốt một chút, "Có thể."
Thuật Dung đạp phanh, mở cửa xe chờ người đuổi theo tới.
Tạ Dư Trì suy nghĩ một lúc, sau đó ném Khiếu Thiên xuống xe, tốt hơn hết là nàng nên ngồi trong xe.
Thanh Hòa mang Barrett xuống xe, nhìn địa hình kiến trúc xung quanh, tìm một nơi cao để bố trí Barrett, nín thở chờ đợi.
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
Khi Liễu Thừa Giang nhìn thấy một chiếc xe bọc thép đậu cách đó không xa, hắn cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng hắn đã đuổi theo xa như vậy, nếu cứ như vậy mà trở về...
Chỉ một chiếc xe, có thể có bao nhiêu người? Hắn ổn định tinh thần, tăng tốc chạy tới, lần lượt bốn chiếc xe bao vây xe bọc thép, hắn bước ra khỏi xe với một khẩu súng tiểu liên, nhìn người phụ nữ đứng cạnh xe cầm trường đao và một người phụ nữ mặc đồ đen, vẻ kinh diễm chợt lóe qua, tiếp theo là không thể tin được... Ngồi trên chiếc xe này còn có một tiểu cô nương, nhìn qua cũng không lớn lắm...
Sao có thể như thế được? Ba người phụ nữ có thể giết chuột biến dị? Hay là đại đội đã bỏ rơi họ, ném họ ở đây?
Liễu Thừa Giang mím môi, nếu họ bị bỏ rơi...
"Tôi là Liễu Thừa Giang, thủ lĩnh của căn cứ ở thành phố N gần đây, đội các cô chỉ còn lại các cô sao? Bọn họ đã bỏ rơi các cô sao?... Chúng tôi không có ác ý gì. Nếu có thể, các cô có thể gia nhập căn cứ của chúng tôi." Liễu Thừa Giang tận lực sử dụng vẻ hào hoa phong nhã của mình, hắn nhìn Thuật Dung mặt vô biểu tình, cảm nhận được lạnh lẽo trên người người phụ nữ này, trong lòng hơi hơi sửng sốt.
Có vẻ như... Là 4 Sao?
"Đi theo làm gì?" Thuật Dung bị lời mời của Liễu Thừa Giang làm cho buồn cười, trên mặt lạnh lùng sờ sờ đồng hồ.
"..." Liễu Thừa Giang muốn mượn sức các nàng, tất nhiên không thể nói hắn tới đây là để cướp đoạt tinh hạch 4 Sao, hắn cười nói: "Chuột Vương 4 Sao đã đả thương rất nhiều anh em của tôi nơi này, bây giờ nó đã bị giết, tôi chỉ muốn tìm ra vị anh hào đó là ai, sau đó làm quen với anh ấy. Tôi không biết tại sao đội ngũ của cô cứ như vậy mà rời đi." Hắn âm thầm trào phúng cách làm của thủ lĩnh trong đội ngũ của Thuật Dung nhẫn tâm vứt bỏ phụ nữ ở nơi này, nhưng trên mặt hắn lại tỏ ra rất ngây thơ vô tội.
"Hiện tại các anh có thể rời đi." Thuật Dung nhìn lướt qua xung quang, cười nói: "Nếu không anh tự chuốc lấy hậu quả."
"Cô láo thật!" Bên cạnh cô có một người tiến lên một bước, vừa mới nổi giận đã bị Liễu Thừa Giang ngăn lại, hắn cười nói: "Cô nương thật sự không muốn trở về căn cứ với chúng tôi?"
Trong mạt thế, phụ nữ nhân vừa có thực lực lại còn xinh đẹp thực sự rất hiếm. Hắn đưa mắt nhìn ba người họ, "Lưu mỗ không muốn các cô chịu khổ ——"
"Bùm"
Đột nhiên, một quả bom cháy nổ trúng chiếc xe, sau đó một viên đạn xuyên qua bình xăng của chiếc xe phía sau Liễu Thừa Giang, hắn chưa kịp nói xong thì một tiếng nổ đã khiến hắn nằm xuống theo bản năng.
Vừa muốn đứng dậy, lại bị cảm giác lạnh lẽo sau gáy làm cho sợ hãi, không dám động.
"Chúng tôi không có ý định giết người," Thuật Dung dí dao găm vào gáy Liễu Thừa Giang, không thèm để ý họng súng đang chĩa vào mình, "Cút đi."
"Cô tốt nhất là không nên lộn xộn ——"
"Đùng ——"
Một tiếng súng trầm đục vang lên, tiểu đệ vừa định uy hiếp Thuật Dung ngã xuống đất, giữa trán có một lỗ đạn, máu tươi phun ra.
"Đùng đùng đùng"
"Đùng đùng đùng"
Có người không kìm được mà nổ súng, hàng loạt viên đạn bị Sùng Linh nâng ngang trường đao chặn lại, đôi mắt cô dần chuyển sang màu đỏ tươi, cô quét ngang trường đao, một số người cấp Sao thấp không kịp né tránh trực tiếp bị chém làm đôi từ thắt lưng.
Dao găm sau gáy Liễu Thừa Giang hơi hơi dùng sức, máu nhỏ xuống mặt đất, Liễu Thừa Giang cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Dừng tay!"
"Thủ lĩnh!"
"Anh em chúng ta không thể chết vô ích!"
"Thủ lĩnh!"
"Lui lại!" Liễu Thừa Giang lạnh giọng quát lớn, "Bọn họ đều là 4 Sao!"
Hắn nghiến răng, người trong xe còn chưa động thủ, bên ngoài rõ ràng có tay súng bắn tỉa, dù sao cũng là hắn bất cẩn. Cho rằng chỉ có ba người... Cho rằng cũng chỉ là mấy người phụ nữ...
Sùng Linh rõ ràng có chút không kiên nhẫn, "Mười giây..."
"Lui! Nhanh lên!" Liễu Thừa Giang quát, "Các cậu đều muốn chết ở chỗ này sao?"
Cấp dưới của hắn sững người, nhìn nhau rồi nhanh chóng lên xe rời đi.
Mãi cho đến toàn bộ rời đi, Liễu Thừa Giang mới cảm thấy dao găm trên cổ dời đi...
"Chỉ là những người như vậy mà có gan đuổi theo? Thật là mất mặt." Thanh Hòa cầm Barrett nhảy ra ngoài, đá đá Liễu Thừa Giang không dám cử động, "Thuật Dung, còn người này thì sao?"
"Để anh ta cút." Thuật Dung thu dao găm, quay người lên xe, nhìn thoáng qua Tạ Dư Trì đang ôm Khiến Thiên trong lòng vuốt ve, "Chán sao?"
"Không vô dụng." Sau khi Thanh Hòa và Sùng Linh lên xe, Thuật Dung mới bắt đầu khởi động xe.
Mãi cho đến khi bọn họ đi xa, Liễu Thừa Giang mới từ dưới đất đứng lên, có chút xấu hổ vỗ vỗ bụi đất dính trên quần áo, thở dài.
Bốn người này hình như không phải người nước B. Bởi vì hắn không hề biết nước B có hai vị 4 Sao là phái nữ. Vốn tưởng rằng là phế vật đi lên 4 Sao nhờ tinh hạch, không ngờ...
Hắn nhìn thi thể của các anh em trên mặt đất, ánh mắt chợt lóe, người phụ nữ cầm trường đao kia tựa hồ là một nhân vật tàn nhẫn, trường đao kia tựa hồ cũng không phải vũ khí bình thường...
Thuật Dung?
Liễu Thừa Giang yên lặng ghi nhớ cái tên này, làm mọi người trong căn cứ sau này nhất định phải chú ý, không nên đắc tội người không nên đắc tội.
Tổn thất hôm nay...
Liễu Thừa Giang thở dài, may mà hắn còn có tinh hạch 1 Sai, 2 Sao, còn có thi thể Chuột Vương... Lột da chế tạo mấy bộ chiến giáp phân phát cho anh em cũng không tính là mất mát.
Hắn nhận mệnh đi bộ trở về, thấy chiếc xe đang đợi mình, lên xe.
"Từ nay về sau, nhìn thấy bọn họ liền rời đi, chú ý cái tên Thuật Dung này." Liễu Thừa Giang mím môi, lại bổ sung một câu: "Bọn họ giết Chuột Vương, không dễ chọc."
"Vâng! Thủ lĩnh!"
"Đếm nhân số thương vong, trở về căn cứ đưa ra bồi thường tương ứng..."
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
"Muốn cướp mà còn không nghĩ đến thực lực của mình." Thanh Hòa vừa lẩm bẩm vừa xoa xoa Barrett của mình, vừa rồi lúc cô kẹp Barrett không cẩn thận cọ xuống đất, đau lòng chết đi được, "Bây giờ cậu muốn đi đâu? Rừng rậm cậu từng nhắc tới? Rất nhiều thực vật biến dị?"
"Ừ." Lần này Thuật Dung có chuẩn bị một chậu cây lớn, có thể nhổ trồng, nhưng... Thuật Dung liếc nhìn Tạ Dư Trì một cái, cho đến bây giờ Tạ Dư Trì vẫn không biết hệ thống đã cho cô không gian, cô có chút tò mò về phản ứng của Tạ Dư Trì khi nàng phát hiện ra.
Tại sao nàng không thể chứa một ba lô mỹ thực mà phải ăn bánh quy khô một cách đáng thương ở đây chứ?!
『 Lúc này có thể mở ra thương thành. Ký chủ, ngài quên là thương thành đã thăng cấp rồi sao? 』
Thăng cấp thì thế nào! Không có tích phân thì có thể làm gì chứ!
Tạ Dư Trì học Khống Phù Thuật, cuối cùng phát hiện ra nó là Khống Phù Thuật sơ cấp?
『 Khống Phù Thuật sơ cấp: Lấy bản thân làm trung tâm, có thể điều khiển phù chú trong vòng 5 mét! 』
5 mét...
Tạ Dư Trì nghĩ khoảng cách, không quá xa nhưng cũng không quá gần. Nàng nhìn điểm kỹ năng cần thiết để nâng cấp —— 10?!
Vãi ò, sao mi không đi cướp luôn đi?!
『 Không phải bổn hệ thống đang cướp sao? 』
Tạ Dư Trì có chút cạn lời, nàng mở thương thành, kinh ngạc phát hiện trong thương thành có rất nhiều thứ, không chỉ có những thứ độc quyền của hệ thống, còn có các loại chuyên mục ——
Quần áo, thực phẩm, nhu yếu phẩm, thuốc men...
Thật giống như đưa siêu thị vào thương thành vậy? Mà nguyên bản những thứ độc quyền của hệ thống, còn có một chuyên mục lớn khác đã được mở ra, trong đó có một loạt các mục nhỏ. Kỹ năng, rương kho báu, vũ khí, phù chú...
Hệ thống hiện tại càng ngày càng biết moi tích phân!
Tạ Dư Trì bấm chọn thực phẩm, phát hiện một túi khoai tây chiên có giá 3 tích phân?
2 tích phân cho một bình sữa?
Tạ Dư Trì kéo xuống, cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.
Cuối cùng, nàng bỏ ra 1 tích phân để mua 2 gói cá khô, loại mà mỗi gói 1 tệ, bỏ vào ba lô.
Cẩn thận nhìn thoáng qua Thuật Dung, cái này, nàng mua cái này, ngay cả cơ hội ăn cũng không có!
Miễn cưỡng tiêu thêm 1 tích phân, Tạ Dư Trì lấy ra 4 gói cá khô, chia cho mỗi người một gói.
Nàng xé gói ăn nó cùng với bánh quy khô, cẩn thận quan sát phản ứng của Thuật Dung. May mắn thay, Thuật Dung chỉ mặt vô biểu tình nhận nó, sau đó tiếp tục ăn bánh quy, cũng không đặt câu hỏi nào.
Nhẹ nhàng thở ra.
"Cá khô em lấy ở đâu vậy? Ăn khá ngon á, thêm một gói nữa?" Thanh Hòa hạ cửa sổ xuống ném rác đi, sau đó chọc chọc Tạ Dư Trì, còn chưa đã thèm.
Tạ Dư Trì:...
Chị, đây là đang làm khó em.
Tạ Dư Trì mua thêm hai gói nữa, đưa cho Thanh Hòa.
"Cảm ơn nhé, yêu bé nhoa ~" Thanh Hòa nhận lấy cá khô, cho một cái hôn gió.
Tạ Dư Trì: Không! Hôn gió của chị không đáng giá bằng 1 tích phân!
Đi đường bình yên trôi qua, thỉnh thoảng gặp phải Phi Nga Nhân, Tạ Dư Trì nóng lòng muốn thử kỹ năng của mình, khống chế phù chú dán lên Phi Nga Nhân.
Nàng phát hiện dùng phù chú 1 Sao hầu như không tiêu hao, phù chú 2 Sao tiêu hao một chút, phù chú 3 Sao... Nàng dùng hết rồi, còn chưa chế tác.
Dù khoảng cách chỉ 5 mét nhưng cũng đủ khiến Tạ Dư Trì phấn khích. Nàng đắc ý quay đầu khoe với Thuật Dung đang lái xe: "Chị nhìn xem! Có phải em rất giỏi hay không!"
Thuật Dung hờ hững liếc nàng một cái, nụ cười của Tạ Dư Trì dần dần cứng đờ...
"Rất lợi hại." Thấy bộ dáng Tạ Dư Trì co rúm lại, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn khen một câu.
Tạ Dư Trì rụt rụt thân mình, ôm Khiếu Thiên vào lòng, không dám khoe khoang nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]