Báo thù chưa bao giờ là một đường thẳng, mà là một khu rừng, và vì rất dễ bị lạc trong rừng, sớm muộn gì bạn cũng sẽ quên mất mình từ đâu đến. —— Phó Diễn.
Sinh ra trong trại trẻ mồ côi, Phó Diễn không biết mình đã bị bỏ rơi cho đến khi đủ lớn để nhận thức.
Bị ném ở cổng trại trẻ mồ côi, được nhận nuôi.
Cô không có tuổi thơ, không có ký ức về bất cứ thứ gì ngoại trừ những bức tường của trại trẻ mồ côi, mọi thứ đều xám xịt.
Học tập, lớn lên, cô là người bình thường nhất trong những người bình thường. Nếu không phải mạt thế đến, cô có thể sẽ kết hôn sinh con như những người bình thường khác, cả đời chìm đắm trong cuộc sống bận rộn. Thành thật mà nói, có lẽ cô còn nghèo hơn những người bình thường khác...
Nhưng, mạt thế đến.
Đột ngột xảy ra, người ăn thịt người... Không, đó không phải là con người, đó là quái vật.
Khi đó, cô vừa tan làm về, mua một thùng mì gói trên mạng, vừa mở cửa thì thấy một người đàn ông trung niên, khóe miệng còn dính miếng thịt, đôi mắt đục ngầu đang bước từ từ về phía cô, tay đung đưa một cách bất thường, phát ra những từ vô nghĩa...
Phó Diễn từng đọc tiểu thuyết về mạt thế, cảnh này quá mức quỷ dị, cô đánh rơi chìa khóa xuống đất, cô vội vàng nhặt nó lên mở cửa, khi vừa đóng cửa lại, cô nghe thấy tiếng người đó không ngừng đập cửa...
Cô mềm nhũn ngã xuống đất, ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hanh-mat-the/2572872/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.