Một câu như gió xuân ngoài phòng, đánh úp trước mặt. Lý Tú Lan đem buồn phiền trong lòng đã lâu nói ra, Hứa Tam Oản lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng vén sợi tóc bên tai y.
"Kim gia tài đại khí thô, lại có bối cảnh tại kinh thành. Ta sợ bọn họ tìm nhà Nhị bá gây phiền toái, Tú Mai chắc chắn sẽ bị liên lụy. Ta tính thay Tú Mai gả đi, thừa dịp hắn say rượu liền dùng ngân trâm đâm thủng huyệt Thái Dương của hắn, lại giả làm hạ nhân chạy ra, không nghĩ......"
Lý Tú Lan cúi đầu, Hứa Tam Oản khẽ hôn trán y.
"Chuyện sau đó, ngươi cũng đại khái biết rồi. Ta định trốn xuống từ sau núi, lại vô ý trẹo chân bị thương, bị ngươi giữ trong trại này, không làm được gì."
"Trách ta." Hứa Tam Oản cười nói, khóe miệng cong lên đường cong nhợt nhạt, ánh mắt cực kỳ ôn nhu. Hạ nhân trong trại mà thấy được, chắc chắn sẽ giật mình kêu to.
"Đều do ngươi." Lý Tú Lan không để ý nói, làm tổ trong lòng Hứa Tam Oản, ngẩng đầu lên, tay bưng mặt Hứa Tam Oản lật qua lật lại, Hứa Tam Oản phối hợp quay đầu. Lý Tú Lan sờ râu của Hứa Tam Oản một phen, nói: "Đâm tay. Không nhẵn mịn như trước kia."
Hứa Tam Oản nâng cằm Lý Tú Lan, cũng sờ sờ, trêu đùa: "Hử, không thoải mái bằng sờ sờ Lan nhi."
Lý Tú Lan vuốt ve tay hắn, nhìn chằm chằm Hứa Tam Oản hồi lâu, không xác định nói: "Ngươi không cảm thấy, ta làm có chỗ nào không đúng sao?"
"Có."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ga-thay-cua-dao-tac/2075421/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.