"Tú Lan, năm đó không từ mà biệt, thật sự có nỗi khổ tâm." Hứa Tam Oản đợi Lý Tú Lan bình ổn một chút, mới mở miệng nói.
Lý Tú Lan ánh mắt hồng hồng, còn mang theo giọng mũi, đẩy đẩy Hứa Tam Oản đang ôm mình vào lòng ra, nói: "Ngươi buông ta ra." Hứa Tam Oản không động, Lý Tú Lan chống bàn muốn đứng lên, Hứa Tam Oản nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của y nhấc tới, kéo cả người y ngồi lên đùi hắn.
"Ngươi nói đã biết ta......" Lý Tú Lan ngăn cản, nhỏ giọng nói: "Còn ôm ta làm cái gì?"
Hứa Tam Oản cúi đầu ở sau gáy Lý Tú Lan, ngậm lấy vành tai trắng nõn cắn một ngụm, Lý Tú Lan cuống quít che gáy, chân bị thương không thể dùng sức, nhẹ nhàng đạp về phía trước, đem chiếc ghế cạnh bàn đạp đổ, loảng xoảng một tiếng.
"Đại nãi nãi, làm đổ vật gì? Có bị thương không?" hạ nhân bên ngoài hỏi.
Lý Tú Lan xấu hổ đến hoảng, nín thở không dám mở miệng, dùng sức túm lấy cánh tay rắn chắc bên hông, mồ hôi đầm đìa, cánh tay kia lại một chút cũng không động đậy.
"Đại nãi nãi?" Bên ngoài hạ nhân lại lên tiếng gọi.
"Khụ" Hứa Tam Oản ho khan một tiếng.
"Thì ra là đại đương gia, tiểu nhân lui xuống trước." Hạ nhân buồn bực, sao mới đi tiểu một lát, đại đương gia đã trở lại?
"Tú Lan, người đi rồi." Hứa Tam Oản thấp giọng nói, trên trán toát ra chút mồ hôi "Đừng động."
Lý Tú Lan sửng sốt, bị vật cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ga-thay-cua-dao-tac/2075416/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.