Chương trước
Chương sau
Thời gian gần đây, tâm tình của đức hoàng thượng rất thất thường, lúc nào cũng cau có, nổi giận, tuy cũng có lúc hòa hoãn hơn nhưng đa phần đều là long nhân giận dữ.

Khắp mọi nơi đều im lìm, không ai dám lên tiếng làm phẫn nộ thánh giá. Thế nhưng, vẫn có rất nhiều kẻ dù nằm vẫn bị trúng tên lạc, có khổ không thể kêu.

Chịu hết xiết, chúng đại thần thường hay tụm năm tụm bảy bàn luận mong hy vọng có thể tìm được nguyên nhân khiến đế quân nổi giận.

Hiện tại, dù không thể nói là quá thanh bình, người người đều có cơm ăn áo mặc, nhưng ngoài biên cương không có chiến sự lớn, chỉ thỉnh thoảng có vài tên tiểu tặc làm liều vốn chẳng cần để mắt tới. Bên trong, nhờ ơn trị vì của Lạc Quân đế, khắp nơi mưa thuận gió hòa, không có thiên tai, bão lũ gì đáng kể, cảnh dân chúng lầm than càng không có! Vậy rốt cuộc, vấn đề nằm ở đâu?

Các trọng thần nghĩ muốn bạc đầu cũng chẳng hiểu được.

Cuối cùng, có tên quan trẻ tuổi to gan lên tiếng nói:

“Vậy có phải hay không đức hoàng thượng quá dư thừa sinh lực?”

Vị quan trẻ tuổi kia sau khi thốt lên câu đấy liền bị tứ bề công kích, các lão quan trọng thần liền chì chiết nặng nhẹ một lúc lâu làm hắn run rẫy không dám phát biểu ý kiến nữa.

Chỉ là... sau đó các lão trọng thần lại cảm thấy lời nói của vị quan trẻ tuổi kia cũng có phần có lý!

“Đức hoàng thượng cũng đã lâu không vào hậu cung rồi...”

“Hiện tại, thiên hạ thái bình, không còn rối loạn như trước nữa, hoàng thượng cứ liên tục xử lý triều chính, ở mãi trong thư phòng cũng không tốt...”

“Tuổi ngài cũng không còn nhỏ, cũng là lúc nên tính tới chuyện khai chi tán diệp rồi...”

“Đúng... đúng...”

Cứ thế, cuộc thảo luận dần chuyển sang một hướng khác.

Cùng lúc đó, toàn bộ nữ nhân trong hậu cung cũng đã nhận được tin tức. Các nàng liền mở cờ trong bụng, cuối cùng, cũng đã đến lúc rồi!

Hậu cung liền nhộn nhịp hẳn lên, khắp nơi đều được trang hoàng xinh đẹp, âm thanh ồn ào, huyên náo ấy vang thẳng tới Thanh Tâm Cung.

- Nương nương, là cung điện khắp nơi đang tiến hành trang trí lại...

Nhã Nhã biết tiếng ồn ào kia đã gây phiền nhiễu đến Lý Phù Dung nên đã ra ngoài dò xét một vòng rồi trở lại báo cáo.

Lý Phù Dung vẫn không rời mắt khỏi quyển sách trên tay, nghe Nhã Nhã nói xong chỉ phắt tay cho nàng lui xuống. Chỉ có Huệ Tần Tô Tuyết đến giờ vẫn sững sờ bất động.

Hậu cung tưng bừng sức sống thế này, nguyên nhân có thể là gì chứ?

Không cần hỏi cũng biết: chỉ có thể là vì Lạc Quân Đếthôi!

Dù biết rõ mình không phải là nữ nhân duy nhất của hắn! Cũng rõ ràng hắn không yêu thương các nàng, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài để lừa bịp người đời, nhưng trái tim của Tô Tuyết vẫn không nhịn được mà nhói đau.

Tô Tuyết trong lúc thất thần không để ý đã vô tình để kim đâm trúng tay, liền khẽ rên một tiếng.

- A.

Lý Phù Dung chầm chậm ngẩng mặt lên nhìn gương mặt đang tái đi không biết vì đau hay vì nguyên do gì khác của Tô Tuyết.

- Ngươi làm sao?

Tô Tuyết gượng cười đáp:

- Chỉ bị kim đâm chút thôi, không sao cả...

Nghe vậy, Lý Phù Dung cũng không buồn quan tâm, tiếp tục đọc sách của mình. Tô Tuyết mấy lần muốn mở lời rồi lại thôi.

Lý Phù Dung dù không nhìn cũng biết tâm trạng Tô Tuyết không tốt, khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Ngươi có chuyện gì muốn nói?

Tô Tuyết nhìn Lý Phù Dung, lại không biết nói từ đâu.

Lý Phù Dung lại nói:

- Chắc đang khó chịu đi!

Tô Tuyết kinh ngạc, thừa nhận:

- Ừ, A Tuyết không thoải mái...

- Bởi vì, hắn có nữ nhân khác!

- Phải, vì hắn có nữ nhân khác.

Nói đến đây, Tô Tuyết phì cười chua xót.

- A Tuyết quá ngây thơ rồi phải không? Hắn là đế vương, làm sao lại không có tam thê tứ thiếp, dù muốn hay không, hắn vẫn phải nhận. Còn A Tuyết, đáng lẽ nên đứng sau ủng hộ hắn thì lại không dám đối mặt... nhìn hắn âu yếm với nữ nhân xa lạ nào đó...

Tô Tuyết cắn cắn môi, tự trách bản thân vô dụng.

Lý Phù Dung im một lúc rồi nói:

- Tâm tư của ngươi cũng là bình thường thôi! Điều đó chứng tỏ ngươi yêu hắn! Nếu không, thì ngươi đã chẳng để ý như vậy.

Lý Phù Dung nói Tô Tuyết, cũng là tự nói bản thân mình.

Tô Tuyết rưng rưng nước mắt nói:

- Dung tỷ, A Tuyết sợ lắm... Dù biết tất cả những chuyện này đều chỉ là tạo vẻ cho người khác xem, nhưng A Tuyết vẫn sợ lắm. Sợ hắn... sẽ bị người khác thu hút... Dù hắn luôn yêu, luôn nghĩ cho A Tuyết, vẫn không sao khiến A Tuyết yên tâm được. Các nàng xinh đẹp như vậy, tài năng như thế, yêu thích hắn chưa chắc đã kém A Tuyết, còn A Tuyết thì bình thường như vậy...

Có lúc Lý Phù Dung rất chán ghét Tô Tuyết, nhìn nàng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ, không cách nào yêu thích cho được. Nhưng cũng nhiều lúc, Lý Phù Dung cảm thấy Tô Tuyết cũng rất đáng thương.

Tô Tuyết được sinh ra trong tình yêu thương của cha mẹ, vốn định sẵn một đời bình bình an an sống qua ngày, thế nhưng, vì sự xuất hiện của Lạc Quân Đếđã gây ra xáo trộn cuộc đời vốn yên ả của Tô Tuyết. Hắn mang nàng vào cung nhưng không thể toàn tâm toàn ý quan tâm, bảo vệ nàng. Bản thân hắn vì củng cố thế lực, địa vị của mình mà dính líu với nữ nhân khác lại không cho Tô Tuyết có quyền kháng cự, lên tiếng trách cứ. Bởi vì nghĩ cho tương lai tốt đẹp của Lạc Quân đế, Tô Tuyết chỉ có thể chịu đựng và chịu đựng không thể nói ra...

Bi ai của nữ nhân của hoàng đế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.