Trong khoảng thời gian đó, hậu cung nhộn nhịp hẳn lên, nhờ ân đức của đức thánh thượng, mưa móc gần như trải đều hậu cung.
Chỉ là, có một số người, lại không nhận được ân huệ đó, ví như một vài cung phi cấp bậc quá thấp, Lạc Quân đế chẳng buồn nhớ mặt hay ví như vị Hòa Phi ở Thanh Tư Cung kia…
Sau lần tình cờ gặp thánh giá ở Ngự hoa viên đến giờ Lý Phù Dung vẫn chưa từng có cơ hội được thị tẩm. Lý Phù Dung không gấp, cũng không ra ngoài rêu rao thanh danh mà an tĩnh đọc sách, phẩm trà như thường. Trong khi đó, Nhã Nhã đã gấp tới độ muốn nhảy dựng lên.
– Tiểu thư, tiểu thư tốt à, làm sao ngài có thể bình tỉnh như vậy được chứ? Ngài có biết bên ngoài loạn cả lên rồi hay không…
Mặc cho Nhã Nhã léo nhéo bên tai, Lý Phù Dung cũng chẳng buồn quan tâm.
Người ta đã không nghĩ, nàng muốn gấp để làm gì? Nôn nóng đưa mặt cho người khác vả sao?
Xét theo thói quen làm việc của Lạc Quân đế, một khi hắn đã quyết định lưu tại hậu cung, vốn dĩ không có lý do sẽ bỏ qua Hòa Phi trên danh nghĩa này. Thế mà, cho tới giờ, hắn vẫn chưa từng bước vào Thanh Tư Cung, lý do có thể là gì đây?
Vì Lý Phù Dung không dễ nhìn? Vì phong thủy của Thanh Tư Cung không tốt?
Mặc cho mọi người có đoán già đoán non, có gấp tới cỡ nào đi nữa thì Lý Phù Dung đã biết rõ rằng: Lạc Quân đế sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung/3192655/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.